Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 870



Chương 870

Bởi vì một sai lầm nhỏ có thể dẫn đến thất bại của toàn bộ nhiệm vụ, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, Tô Khiết nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình.

Lúc nhìn thấy Tô Khiết nhìn Đường Bách Khiêm cười tủm tỉm, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy trái tim mình bị thứ gì đó đập mạnh vào, thật sự rất khó chịu.

Bước chân mà Nguyễn Hạo Thần định bước lại lần nữa dừng lại, đôi mắt của anh trầm hơn, lạnh hơn.

Đôi mắt anh vẫn nhìn cô, nhìn cô từ từ đến gần anh, một bước, hai bước, ba bước.

Anh nhìn cô ngày càng đến gần, anh cảm thấy nhịp tim của mình dường như mất đi sự đều đặn.

Lúc này cô đã đi tới trước mặt anh, khoảng cách giữa cô và anh chỉ còn một mét, chỉ cần anh đưa tay ra là có thể bắt lấy cô, ôm cô vào lòng.

Vào lúc này, Nguyễn Hạo Thần muốn làm như vậy, đúng vậy, anh muốn.

Tuy nhiên, anh phát hiện ra người phụ nữ chết tiệt này từ đầu đến cuối đều coi anh như không tồn tại, coi anh như không khí. Lúc này ngay cả khi cô bước đến trước mặt anh, cô cũng không thèm nhìn anh.

Thậm chí ngay cả cái liếc mắt không có.

Nếu lúc này anh đưa tay ra bắt cô, cô sẽ thế nào?

Còn có thể thế nào nữa? Phải giả vờ như không biết anh.

Anh không nghi ngờ gì cả, người phụ nữ đó nhất định sẽ làm vậy, vì cô quá nhẫn tâm.

Vào lúc đó, Nguyễn Hạo Thần không đưa tay ra, chỉ nhìn cô đi qua anh.

Sau đó anh nhìn thấy Đường Bách Khiêm ôm cô, đi đến trước mặt một quan chức địa phương, chào quan chức đó, anh cũng thấy cô hợp tác rất hoàn hảo với Đường Bách Khiêm.

Anh kết hôn với cô được ba tháng, ngoài sự việc ở Danh Tước, anh chưa bao giờ yêu cầu cô đi cùng anh đến bữa tiệc nào.

Anh biết cô chưa bao giờ thích những thứ này, cho nên anh không bao giờ muốn ép buộc cô.

Nhưng mà, bây giờ cô đối với Đường Bách Khiêm lại làm rất tốt, khuôn mặt luôn tươi cười, không nhìn ra được bất đắc dĩ.

Hoặc là cô không cảm thấy miễn cưỡng, bởi vì người đó là Đường Bách Khiêm.

Nếu đổi lại là anh? Liệu cô có còn như thế này không?

Cô vẫn sẽ tươi cười như thế này, hợp tác với anh chứ?

Cô sẽ chứ?

“Hôm nay anh sao vậy? Cảm thấy hơi lơ đãng đây.” Lúc này Lý Vận cố ý hỏi một câu, nếu như trước kia chỉ là nghi hoặc, thì hiện tại căn bản là nắm chắc.

Bởi vì, lúc nãy khi người phụ nữ đi ngang qua Nguyễn Hạo Thần, cô ta nhìn thấy thân thể của Nguyễn Hạo Thần, theo bản năng có phản ứng, Nguyễn Hạo Thần muốn bắt lấy người phụ nữ đó, nhưng cuối cùng lại kìm lại.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy điều gì đó mà Nguyễn Hạo Thần muốn làm, nhưng lại kiêm chế lại.

Cho nên, lúc này Lý Vận mới ý thức sâu sắc tầm quan trọng của người phụ nữ kia đối với Nguyễn Hạo Thần.

Tuy nhiên, người phụ nữ ấy chưa từng nhìn Nguyễn Hạo Thần, lại cùng chồng mình hợp tác.

Tất nhiên, lân này Nguyễn Hạo Thần không quan tâm đến Lý Vận.

Lý Vận không ngạc nhiên, nhưng khóe môi khẽ cười, còn cố ý nói: “Người đàn ông vừa rồi là Đường Bách Khiêm sao? Vợ anh ta đẹp thật đấy, có thể thấy vợ anh ta rất hiền và đức độ, ánh mắt vợ anh ta nhìn anh ta trông rất dịu dàng, cô ấy chắc là thương anh ta lắm.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.