Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 919



Chương 919

“Mà lần này nhà họ Tô thua, Bùi Dật Duy cũng coi như dùng gậy ông đập lưng ông, cho nên kết cục ngày hôm nay của nhà họ Tô chính là do anh gây ra, Khiết Khiết cũng bị anh liên lụy, các người đi được rồi đấy.” Ông cụ Tô thẳng thừng ra lệnh trục khách.

Trong lòng ông cụ Tô rất rõ ràng, Bùi Dật Duy cuối cùng giơ cao đánh khẽ, hoàn toàn là vì Tô Khiết, cho nên tất cả nhà họ Tô nên thuộc về Khiết Khiết.

“Ba, cho dù đó là lỗi của Trung Dung, Chí Long và Nghiên Nghiên cũng vô tội, ba phải suy nghĩ cho cuộc sống của hai đứa nó chứ.” Lưu Vũ định dùng hai đứa con để khiến ông cụ mềm lòng.

“Chúng nó có tay, có chân, sao mà không sống được.” Có điều, ông cụ Tô hiển nhiên đã hạ quyết tâm, chỉ một câu nói đã đủ thể hiện rõ thái độ của ông.

Lưu Vũ kinh sợ, bà ta biết tình hình này có nói tiếp cũng vô ích bèn trừng mắt lườm Tô Khiết một cái, bên phía ông cụ không ổn, bà ta có thể thử cách khác, tuyệt đối bà ta sẽ không để nhà họ Tô rơi vào tay con ranh con này.

“Khiết Khiết, cháu và Bùi Dật Duy nói chuyện sao rồi? Hai đứa…” Chờ đám Tô Trung Dung đi rồi, ông cụ Tô mới nhìn vê phía Tô Khiết, muốn nghe kết quả cuộc trò chuyện giữa bọn họ.

“Ông ơi, ông nên nghỉ ngơi rồi.” Tô Khiết hiển nhiên không muốn nói nhiều.

“Ông biết, bao nhiêu năm qua cậu ta vẫn chưa kết hôn, hơn nữa đến bạn gái cũng không có, cậu ta vẫn chờ con, haiz, thăng bé này cũng khổ, những chuyện này vốn không phải lỗi của nó, bao năm qua cậu ta đối đầu với nhà họ Tô nhưng chưa từng dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ gì, là do năng lực của ông không bằng người ta, nên thua, cậu ta rất có đầu óc buôn bán, là một người nổi trội, cho nên ông thua tâm phục khẩu phục, ông không trách cậu ta, cháu việc gì phải để ý.” Ông cụ Tô lúc này đang cô gắng nói tốt cho Bùi Dật Duy. Sống đến cái tuổi này, hơn nữa lúc trước bệnh nặng một thời gian, có nhiều chuyện ông đã hoàn toàn nhìn thấu.

Ông cũng biết Bùi Dật Duy là một đứa trẻ ngoan, một lòng một dạ với Khiết Khiết, chỉ cần Khiết Khiết có thể hạnh phúc, những thứ khác đều không quan trọng.

Tô Khiết khẽ chớp mắt, không phải cô đang để bụng những gì Bùi Dật Duy làm với nhà họ Tô, mà cô lo sợ khi mình trả giả bằng tất thảy tình cảm, Bùi Dật Duy lại có mục đích khác.

“Khiết Khiết, tấm lòng cậu ta đối với cháu là thật, mấy năm qua nhất định cháu cũng chưa nỡ buông, cho nên hai đứa…” Ông cụ Tô thấy Tô Khiết không nói gì, ánh mắt bỗng rực sáng, định khuyên cô thêm mấy câu.

“Ông ơi, giờ cháu không muốn nói đến mấy chuyện đó đâu.” Tô Khiết lại một lần nữa ngắt lời ông cụ, thái độ rất kiên định.

Cô không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, chuyện đã qua sáu năm rồi, có rất nhiều thứ đã thay đổi, quá khứ chỉ là quá khứ, không thể nào trở lại như trước.

“Haiz.” Ông cụ Tô khẽ thở dài, lắng lặng lắc đầu, có điều cũng không nói thêm gì nữa.

Tô Khiết vẫn luôn ở trong phòng bệnh cùng ông cụ Tô, đám Tô Trung Dung sau khi đi rồi thì chưa thấy xuất hiện thêm lần nào nữa.

Khoảng tám giờ tối, điện thoại của Tô Khiết bỗng vang lên, cô vốn tưởng là cuộc gọi của hai cục cưng, có điều vừa cầm máy lên cô lại phát hiện người gọi là thư ký Lưu.

Nghĩ đến chuyện lúc trước Nguyễn Hạo Thần từng dùng điện thoại của thư ký Lưu gọi cho cô, ánh mắt của Tô Khiết hơi lóe lên, do dự mãi không nhận.

Đâu dây bên kia, Nguyễn Hạo Thần thấy điện thoại của thư ký Lưu kêu mấy tiếng mà Tô Khiết vẫn chưa nghe máy, anh hơi nheo mắt, nghĩ, cô đang sợ anh lại dùng điện thoại của thư ký Lưu gọi cho mình nên mới không nghe đúng không?

Người đàn bà này đúng là khiến người ta tức chết mà.

“Tổng giám đốc, mợ chủ không nghe điện thoại ạ.” Tô Khiết không nghe máy, thư ký Lưu hơi lo lắng nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.