Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 942



CHƯƠNG 942

Chuyện này không thể nào!

Giờ đã khác sáu năm trước rồi, có rất nhiều chuyện đã thay đổi không thể quay lại được nữa, chuyện giữa anh và cô cũng không thể làm lại từ đầu được.

Tô Khiết dùng sức thoát khỏi tay anh, rồi xoay người, đi ra bên ngoài.

Nhưng cô vừa đi tới cửa thì bỗng nghe thấy một tiếng động lạ…

Cô còn chưa kịp hiểu rõ đó là tiếng động gì, đã nghe thấy giọng nói Bùi Dật Duy vang lên ở phía sau: “Khiết Khiết, nếu em không tin, anh sẽ móc tim mình ra cho em xem.”

Trong lòng Tô Khiết cả kinh, vội xoay người lại, thì thấy Bùi Dật Duy đang cầm dao trái cây đâm vào ngực trái của mình.

Anh đâm rất sâu, dao trái cây đã đâm vào một khúc khá dài, ngực anh chảy rất nhiều máu, nhưng anh vẫn nhìn cô mỉm cười.

Giây phút đó, Tô Khiết thật sự sợ đến ngây người.

“Anh điên rồi!” Tô Khiết hoàn hồn, vội chạy tới cầm máu giúp anh.

Nhưng giờ dao trái cây vẫn đang cắm vào ngực trái của anh, không cách nào cầm máu được.

Cô nhận ra vị trí con dao trái cây đó đâm thẳng vào tim anh, cô không biết nó có tổn thương đến tim anh không, nhưng nhìn vị trí hiện tại, chỉ sợ tim đã bị tổn thương rồi.

Cô biết, trong trường hợp này, cô không được chạm vào con dao trái cây.

Thậm chí cô còn không dám chạm vào Bùi Dật Duy.

Tô Khiết nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi gọi cấp cứu, tay cô cũng dính đầy máu, lúc gọi điện thoại, tay cô luôn run rẩy.

Điện thoại vừa kết nối, Tô Khiết đã vội báo địa chỉ, giờ giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy.

Bởi vì tim anh đang bị thương, nói không chừng một giây sau anh sẽ mất mạng.

Cô không thể ngờ rằng Bùi Dật Duy lại làm như vậy.

Anh thật sự điên rồi.

Nhưng giờ cô không thể nói gì được, cô biết lúc này chuyện quan trọng nhất là phải nghĩ cách cứu anh.

“Khiết Khiết, em đừng lo, cũng đừng sợ.” Bùi Dật Duy vẫn nở nụ cười, nhưng rõ ràng sắc mặt đã trở nên trắng xám, thậm chí khóe miệng cũng bắt đầu trở nên thâm tím.

“Anh đừng nói nữa.” Tô Khiết thấy anh càng nói chuyện thì ngực anh càng chảy nhiều máu hơn.

“Không, anh phải nói, đã sáu năm rồi, mấy năm qua, anh luôn nhớ tới em.” Giờ Bùi Dật Duy hoàn toàn không nghe theo lời khuyên của cô, có lẽ anh cũng sợ mình chết rồi, sẽ không còn cơ hội nào để nói nữa.

Cô biết sự cố chấp của Bùi Dật Duy, nếu anh muốn nói thì cô không thể nào khuyên nhủ được.

Tô Khiết thấy máu trên ngực anh càng chảy nhanh hơn, hơn nữa dao trái cây vẫn đang cắm trên đó, làm cô không dám chạm lung tung, cô hoàn toàn không cách nào câm máu được, giờ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh không ngừng chảy máu.

Bùi Dật Duy nhìn mặt cô, rồi mỉm cười lần nữa, bỗng mở miệng nói: “Khiết Khiết, nếu anh chết rồi, em hãy quên anh đi.”

Cả người Tô Khiết khẽ cứng đờ, sáu năm trước, anh cũng nói lời này với cô, lúc đó, anh bảo cô hãy quên anh đi.

Giờ anh lại nói câu này với cô, Tô Khiết bỗng cảm thấy tim mình hơi khó chịu, nhưng không nói rõ được đây là cảm giác gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.