Đúng vậy chỉ cần hai con hạnh phúc thì phận làm cha làm mẹ cũng thấy yên lòng, yêu nhau đến được với nhau là cũng do duyên phận trời định nên hai ông bà họ Hoắc không có ngăn cản.
Tối đó anh ôm cô vào lòng, bàn tay anh đặt lên eo cô bất giác thấy cô gầy đi rất nhiều.
“Vợ, em có cảm thấy nay em gầy đi không?”
Triệu An Ninh trước giờ không để ý đến việc mình gầy đi hay béo lên, hôm nay nghe anh hỏi cô mới để ý đến.
Mấy hôm nay cô thấy trong người không được khoẻ, không có cảm giác muốn ăn cơm hay hay những thứ khác.
“Dạo này em lo việc ở công ty nên không ăn được nhiều!"
“Hay em đừng đi làm nữa, ở nhà anh nuôi là được!"
Triệu An Ninh quay đầu lại cười.
“Anh nuôi em được đến khi nào?!"
“Anh nuôi em mãi mãi, nên em đừng đi làm nữa!"
Hoắc Liên Hàn lo lắng cũng không muốn để vợ cưng của mình phải đi làm, lo lắng công việc mà không chăm sóc tốt cho bản thân, một người chồng cưng chiều vợ như anh khi thấy vợ mình đi làm dẫn đến sức khoẻ không tốt thì rất lo.
“Nghe lời anh đừng đi làm nữa, chuyện ở công ty em để cho thư ký Lâm làm là được!"
“Được rồi, sẽ không đi làm nữa.
Mà ngày mai là ngày dỗ của mẹ em anh có thể cùng em đến thăm mẹ được không?"
“Tất nhiên rồi, anh phải đến báo cáo cho mẹ vợ anh biết chuyện anh và em đã kết hôn!"
___________
Trời ngày hôm sau nắng lên rất đẹp, Triệu An Ninh khoác trên mình một bộ váy hàng hiệu màu sắc sang trọng, tay ôm một bó hoa ly trắng tay còn lại nắm tay người chồng tổng tài lạnh lùng bước vào nghĩa trang, sáng sớm cô và anh phải đi rất từ sớm, ngồi vào chiếc xe cũ mà đi ra khỏi biệt thự, đám phóng viên vẫn không biết đó là xe anh chắc cũng tại họ đã mệt nên cũng không để ý chiếc xe cũ vừa đi ra làm gì.
Trong nghĩa trang một khung cạnh lạnh lẽo, cô nắm tay anh đi lại phía một ngôi mộ đã ghé cũ không được khang trang, cỏ dại đã mọc lên rất nhiều.
“Mẹ con đến thăm mẹ rồi đây!"
Triệu An Ninh đặt hoa trên tay xuống, đưa tay nhổ cỏ, Hoắc Liên Hàn cũng giúp cô.
“Anh cầm lấy thắp cho mẹ em!"
Triệu An Ninh đưa cho anh nén nhan.
“Mẹ hôm nay con dẫn chồng con đến ra mắt mẹ."
“Mẹ, con là con rể của mẹ Hoắc Liên Hàn từ nay mẹ không cần phải lo cho con gái mẹ nữa, cứ để con mẹ cho con chăm sóc!"
Anh đứng trước mộ mẹ cô thành thạo giới thiệu về bản thân, không quên hứa những điều mà con rể hay nói.
Thắp hương xong cô và anh ra về khi ra đến cửa nghĩa trang cô nhận được một cuộc gọi từ Lâm Chí Nhất.
“Thư ký Lâm, có chuyện gì vậy anh!"
“Thiếu phu nhân, mẹ của cô đang ở công ty thiếu phu nhân làm loạn!"
“Triệu Tuyết, bà ta đến đó làm gì?"
“ Tôi cũng không biết, bà ta cứ nói trả công ty lại rồi còn mắng nhân viên đòi gặp thiếu phu nhân cho bằng được!"
“Em biết rồi!"
“Có cần gọi cảnh sát đến bắt bà ta đi không thiếu phu nhân?"
“Không cần, em sẽ về công ty ngay!"
Triệu An Ninh cúp mắt sắc mặt kém xuống.
“Thư ký Lâm, cậu ta gọi em có việc gì sao?"
“Em phải đến công ty một chuyến, ở đó có người đang làm loạn!"
Triệu An Ninh đi ra bắt một chiếc xe taxi đến công ty.
Hoắc Liên Hàn bỗng chốc không hiểu ai lại chọc đến vợ mình kiến cô đi khó chịu mà lơ luôn anh, anh cũng muốn giúp cô nên đã hoãn tất cả ở công ty mình lại mà lái xe đến công ty họ Triệu.
___________
Triệu Tuyết vẫn đang ở trong phòng dành cho khách mà mắng chửi các nhân viên vì thấy bà ta vào mà không chào hỏi, còn mắng cô là đồ vô ơn.
“Chủ tịch các người đúng là vô ơn chăm sóc lớn lên lại đi cướp công ty còn không coi bố mẹ đã từng chăm sóc là gì!"
Bà ta không ngừng mắng mỏ, nhân viên công ty cũng biết tính khí bà ta thế nào nên để bà ta đó rồi đi ra.
Triệu An Ninh được nhân viên báo lại sự việc cô liền khó chịu đi vào phòng.
Triệu Tuyết vừa thấy cô đã chạy đến muốn nắm lấy tóc cô nhưng cô tránh được kiến bà ta ngã, bà ta thấy có nhiều người đang nhìn hai người họ liền dở trò ăn vạ, nhưng bà ta đâu biết những người đứng ở ngoài là những nhân viên được cô căn dặn phải ở đó, cô biết bà ta nếu thấy có nhiều người sẽ diễn trò nên mới để cửa mở nhỏ rồi cố ý để bà ta ngã.
“Con nay đã là chủ tịch rồi định đối xử với người nuôi nấng mình vậy sao?"
Bà ta đưa tay lau đi hàng nước mắt giả tạo, trước giờ bà ta chưa bao giờ nuôi cô là do cô tự sinh sống.
Triệu An Ninh nghe bà ta nói vậy bất giác khó chịu, Triệu Tuyết nhìn sắc mặt của cô tưởng mình nói vậy thì Triệu An Ninh sẽ xin lỗi nhưng không, cô nở một nụ cười ngồi xuống đưa ánh mắt quyền lực ra nói lý với bà ta.
“Nuôi nấng? Nực cười bà nuôi nấng tôi sao? Bà nuôi nấng tôi kiến tôi suýt chết mấy lần còn hãm hại tôi mong tôi chết thế mà gọi là nuôi nấng sao?:
Ánh mắt sắc bén nhìn vào bà ta.
Triệu Tuyết cũng có chút ngạc nhiên nhưng đã nhanh lấy lại được bình tĩnh.
“Mẹ biết mẹ sai xin đừng nói những lời đó với mẹ!"
Triệu An Ninh nhìn bà ta khóc lại thấy ghê tởm bởi thứ nước mắt giả tạo đó.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa thấy nhân viên đang nhìn vào cô không sợ mà quyết định lật tẩy sự diễn trò của bà ta.
“Bà cứ diễn đi để tôi diễn cùng bà!"
Triệu An Ninh thì thầm vào tai Triệu Tuyết, nói xong cô lấy tay bà ta tát vào mặt của mình thật mạnh.
Mọi người thấy chủ tịch mình bị ngã trên mặt còn in đậm dấu tay liền xôn xao ở bên ngoài.
Triệu Tuyết ngơ ra vội đứng dậy nhìn ra bên ngoài thấy mọi người đnag lấy điện thoại ra quay bà ta liền hoảng.
“Mẹ, con biết mẹ ghét con nhưng mà mẹ cũng đừng nên đối xử với con như vậy!"
Triệu An Ninh khóc, nước mắt cô nhìn lên nhân viên công ty không nghe đoạn đầu cô cùng bà ta trò chuyện nhưng đến đoạn cô khóc ai cũng nghe rõ..