Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 2



Đưa người đến phòng khám, quả nhiên đã đóng cửa, nhưng trên tầng vẫn còn sáng đèn.

Đinh Tiểu Vĩ dừng lại dưới tầng, gân cổ réo hai tiếng.

Chỉ chốc lát sau, âm thanh cộp cộp cộp truyền xuống dưới, Đinh Tiểu Vĩ nghe tiếng liền biết là cháu ngoại của bác sĩ Vương.

Quả nhiên cửa vừa mở, một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra, đi tới hỏi, "Chú Đinh?"

"Ai, mở cửa nhanh đi, chú có người bạn bị người ta đánh cho trọng thương, gọi ông ngoại cháu ra xem cái."

Đứa bé mở to cửa ra, "Chú đưa người vào đi, từ từ đã, cháu gọi ông ngoại."

Đinh Tiểu Vĩ lại tốn sức kéo cái tên xui xẻo ra khỏi xe, xiêu xiêu vẹo vẹo vác y vào giường.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn người này cao ráo đẹp trai, mệt mỏi mà lau mồ hôi.

Hắn trong lòng tính toán mãi, chú nên báo đáp anh, báo đáp thật tốt vào nha.

Một lát sau, bác sĩ Vương đi xuống.

"Ai nha tiểu Đinh, nửa đêm rồi, chú đi đâu mà giờ lại đến đây?"

Đinh Tiểu Vĩ vừa lấy giấy vệ sinh chà tay vừa nói, "Bác sĩ Vương, thật ngại quá, tôi làm bẩn ga trải giường rồi. Ông nhanh đến xem cho người kia đi, đầu hắn toàn máu."

Dù sao lão Vương cũng là bác sĩ, rất nhanh liền dời lực chú ý lên trên giường bệnh.

Lão nhanh nhẹn xem xét miệng vết thương, "Ai da, phải khâu rồi." Bèn gọi đứa cháu, "Đem dao cạo ra, cạo sạch tóc người này nhé."

Đinh Tiểu Vĩ định nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên.

Hắn vừa thấy dòng thông báo liền luống cuống, là con của giám đốc gọi.

Hắn cố giữ bình tĩnh, tự trấn an mình rồi nghe máy.

"A lô, chú Đinh, khoảng nửa giờ nữa tiệc sẽ kết thúc, chú nhớ đón tôi a."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi đang ở gần đây."

Cúp điện thoại, hắn vội vàng vừa tìm giẻ lau vừa nói, "Bác sĩ Vương, chỗ này giao cho ông, hơn một giờ nữa tôi sẽ trở về, tôi cam đoan đấy, bây giờ có việc gấp phải đi trước."

Bác sĩ Vương đáp lại mấy câu, cũng không giữ hắn.

Đinh Tiểu Vĩ lao ra, cầm giẻ dùng sức chùi sau xe, trước thấm hết nước đã rồi phủi cát đi.

Tiếc là dù có phủi như thế nào thì cát vẫn dính lại.

Đinh Tiểu Vĩ gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, mắt thấy cũng sắp đến giờ rồi, bất chấp cứ để thế mà lái xe ra biển.

Hắn đi nhanh nhưng vẫn không kịp, làm thằng bé kia đứng đợi hơn mười phút.

Sắc mặt thằng bé rất không vui, nhưng cũng không nói ra.

Hắn ngồi xuống ghế lái, cũng không để ý thằng bé phía sau đang nghĩ gì.

Đinh Tiểu Vĩ nơm nớp lo sợ lái xe về nhà giám đốc.

Chờ thằng bé cùng giám đốc lên tầng, Đinh Tiểu Vĩ tránh vào gara, lau ghế sau tỉ mỉ một lần, đến khi xác định không nhìn ra vết bẩn nữa, hắn mới lái xe về nhà.

Đêm nay hắn đã lăn lộn quá sức, lúc sau lại còn phải ra phòng khám, khi đó miệng vết thương của người nọ đã được xử lí, cũng không còn trở ngại gì. Tuy sắc mặt vẫn trắng bệch nhưng lại ngủ rất ngon.

Cháu ngoại của bác sĩ Vương mới bảy tám tuổi, đi sát đến mép giường, khoa tay múa chân chỉ vào người nọ, nói với giọng rất cao hứng, "Ông ngoại, cháu biết người đó là con lai."

Bác sĩ Vương "a" một tiếng, quay đầu trao đổi cùng Đinh Tiểu Vĩ, "Tiểu Đinh này, người này không có gì nghiêm trọng, miệng vết thương không sâu, máu cũng ngừng chảy rồi, nhưng hắn cũng không thể ngủ ở đây được. Nếu là bạn của cậu thì cậu đưa hắn về nhà đi."

Đinh Tiểu Vĩ khó xử gật đầu, nghĩ nên giải thích thế nào với con bé đây?

Từ phòng khám của bác sĩ Vương đến nhà hắn chỉ cách hơn trăm mét, trước giờ đối với hắn mà nói thì không xa. Nhưng hiện tại, cõng một người trên lưng, hơn nữa người nọ còn cao và nặng hơn hắn, thật là mệt đến hộc máu.

Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy mình rất tham tiền, thật xấu hổ mất mặt, nhưng hắn đã mang người đến tận đây. Giờ mà lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hắn rất không cam lòng. Hơn nữa hắn có thể đem một người bệnh ném ra đường lúc nửa đêm sao?

Về đến nhà, hắn còn chưa kịp lấy chìa khóa thì cửa đã mở ra.

Linh Linh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, xem chừng không vui, nhưng thấy sau lưng ba ba còn có người, lập tức mở to hai mắt mà nhìn.

Đinh Tiểu Vĩ cười ngượng ngùng, cố sức đưa người nọ vào nhà xong liền phi ngay lên sô pha, "Tiểu Linh Linh đóng cửa vào, nhớ khóa trái cửa."

Cô bé nghe lời, khóa trái cửa vào, sau đó liền phi lên cạnh người hắn, dùng ngôn ngữ của người câm điếc mà khoa tay múa chân, hỏi ba ba người kia là ai.

Đinh Tiểu Vĩ liền nói, "Người này là bạn của ba ba, ra ngoài bị thương, hiện tại để chú ở nhà chúng ta mấy ngày. Chú ấy thật đáng thương, con đừng sợ."

Cô bé gật gật đầu, nhìn mắt người kia, lại khoa tay múa chân hỏi, "Chú ấy bị thương, chú đụng tới người xấu sao?"

Đinh Tiểu Vĩ gật đầu.

"Chú ấy cũng là người xấu ạ?"

Đinh Tiểu Vĩ trợn tròn mắt.

Hắn vỗ vỗ đầu, cảm thấy tật xấu của mình lại tái phát. Sao hắn lại không nghĩ tới, ngộ nhỡ người nọ là kẻ xấu thì làm sao bây giờ?

Lúc ấy hắn nhất thời bị ma quỷ ám nên mới đưa người ta về nhà, con mẹ nó ai biết người này là ai.

Nhỡ đâu y là xã hội đen, nhỡ đâu lại là kẻ trộm, nhỡ đâu......

Đinh Tiểu Vĩ không dám suy nghĩ nữa, càng nghĩ càng nhức đầu.

Hắn làm sao lại ngu như thế, đáng ra lúc ấy phải gọi điện báo nguy là đúng rồi, lại còn mang cả người về nhà, đây là cần tiền đến điên rồi.

Hắn ảo não ngồi xuống sô pha, nhìn người kia lại càng thấy lo lắng.

Con bé lay đầu gối, chớp mắt nhìn hắn.

Đinh Tiểu Vĩ sờ sờ đầu Linh Linh, "Muốn tắm sao?"

Con bé gật gật đầu.

"Muộn thế này rồi mau ngủ đi, cho dù ngày mai không cần đi nhà trẻ cũng phải tập thói quen dậy sớm hằng ngày."

Con bé ngoan ngoãn gật đầu, ôm cổ Đinh Tiểu Vĩ muốn hôn hắn.

Đinh Tiểu Vĩ cố ý lấy cằm cọ cọ phần râu chưa kịp cạo lên làn da phấn nộn của cô bé.

Tiếng cười của cô bé phát ra rất yếu ớt, sau khi hôn hai má hắn liền cộp cộp chạy về căn phòng của mình.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn lên sô pha, người kia vẫn hôn mê như cũ, hắn có chút buồn phiền.

Hắn đứng lên, cởi quần áo cái tên xui xẻo này xuống.

Vốn dĩ là một bộ tây trang ngay ngắn, bây giờ lại nhăn nheo như bó rau khô, chỉ khác là còn ẩm, nếu mà mặc cả đêm chắc chắn kiểu gì cũng phát sốt.

Hắn vừa cởi quần áo xuống liền phát hiện, người này thân hình trơn láng, hắn không tự chủ được mà có chút ghen tị, nghĩ thầm cái tên xui xẻo này cũng thật chăm chỉ. Bộ ngực phập phồng, cơ bụng cứng rắn, ngày thường hẳn là phải luyện tập đây. Hắn lại càng lấn tới, nhìn lên khuôn mặt, rồi lại nhìn dáng người, đúng là gu của các quý bà nha, đeo vàng bạc cũng chẳng có gì lạ.

Chiều cao so với hắn không quá sai biệt, Đinh Tiểu Vĩ lấy tạm đồ ngủ của hắn mặc vào cho người nọ, rồi mới bắt đầu suy xét đến việc cậu ta là người tốt hay xấu.

Cuối cùng hắn nghĩ ra một cách, lấy dây thừng trói người kia lại.

Cũng không trói nhiều lắm, chỉ là trói hai tay rồi buộc lại cùng một chỗ, đem một chân trói vào bàn trà, nếu buổi tối có động tĩnh, Đinh Tiểu Vĩ ở trong phòng ngủ có thể nghe thấy được.

Xong xuôi, rốt cuộc hắn cũng thanh thản mà ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, Đinh Tiểu Vĩ bị một loạt những tiếng lách cách đánh thức, hắn giật mình từ trên giường nhảy dựng lên, nhìn ra ngoài thấy tờ mờ sáng, chắc cũng tầm năm sáu giờ rồi.

Hắn chạy nhanh ra phòng khách, bật đèn lên.

Trong nháy máy, hắn nghe được một tiếng kêu thảm thiết. Hắn vòng qua sô pha, người nọ đã ngã trên mặt đất, tay chân bị dây thừng cuốn lấy, nhìn qua có vẻ rất chật vật.

Sắc mặt người nọ tái nhợt, lộ ra biểu tình hung ác, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng.

Đinh Tiểu Vĩ thấy y ngừng một lúc mới nói, thanh âm phát ra có chút khàn khàn, "Mày là ai, mày muốn gì?"

Đinh Tiểu Vĩ ngồi xổm xuống bên cạnh, "Cậu không ngất đi sao? Thế nào, còn đau không?" Lúc đưa y về đã là nửa đêm, trời quá tối, hơn nữa hắn vừa mệt vừa khẩn trương nên không để ý, giờ nhìn lại mới phát hiện tóc trên đầu người này bị cạo lung tung, rối xù, có chỗ còn trọc hẳn. Khỏi nói ra cũng thấy buồn cười. Hắn nhịn không được bèn sờ tay chạm vào đầu y, không kiềm chế nổi mà cười.

Người nọ tránh đi, lạnh nhạt hỏi, "Anh muốn gì?"

Đinh Tiểu Vĩ nở nụ cười, "Sợ cái gì, tôi còn có thể bắt cóc anh nha. Anh còn không mau cảm ơn đi, đầu anh có lỗ thủng, nằm bẹp dí ngoài bờ biển ý. Nếu tôi không cứu anh, ngày mai anh lên báo chắc luôn."

Người nọ ngẩn người, giơ tay lên, "Cái này thì sao, có ý gì?"

Đinh Tiểu Vĩ nhìn dây thừng trên tay cũng thấy có chút ngại, là ai cũng vậy thôi, vừa ngủ dậy thấy mình bị trói gô lại, ai mà chả kích động.

"Còn không phải tôi sợ anh ngủ không yên mà rơi xuống đất sao."

Người nọ trừng mắt, rõ ràng không tin.

Đinh Tiểu Vĩ cũng mặc kệ mà nói tiếp, "Ai, anh làm gì thế, đắc tội ai vậy? Anh có điện thoại không, gọi người nhà tới đón."

Người nọ nhìn hắn vài giây, chậm rãi khôi phục biểu tình bình tĩnh trên mặt, giơ tay lên trước mặt Đinh Tiểu Vĩ, "Cởi trói cho tôi."

Đinh Tiểu Vĩ "a" một tiếng, sờ sờ tay mình, "Người anh em, tôi nhất thời có lòng giúp anh mặc dù anh là ai tôi còn không biết, không phải tôi không tin anh, nhưng trong nhà còn có trẻ con......"

Người nọ nghe vậy, chậm rãi dựa vào trên sô pha, trầm mặc mà nhìn hắn.

Đinh Tiểu Vĩ bị hắn nhìn đến mức có chút hốt hoảng.

Ánh mắt người này quá sắc bén, trong mắt rõ ràng chẳng có cảm xúc gì, nhìn chằm chằm làm hắn có cảm giác như mình là con mồi, bị y nhìn như vậy làm hắn có chút chột dạ.

Đinh Tiểu Vĩ nuốt nước bọt, "Không phải, tốt xấu gì anh cũng phải nói chứ, đang làm gì, người ở đâu?"

Người nọ nghiêng đầu, ánh mắt hơi dao động, nhẹ nhàng nói, "Tôi không nhớ rõ."

Đinh Tiểu Vĩ không hiểu, "Cái gì?"

"Tôi không nhớ gì cả."

Đinh Tiểu Vĩ trợn tròn mắt.

Con mẹ nó, thế này là có ý gì? Không nhớ rõ? Trên đầu có lỗ thủng, IQ rơi ra ngoài hết à, đây là mất trí nhớ trong truyền thuyết sao? Thật hay giả vậy?

Đinh Tiểu Vĩ không tin, giơ tay quơ quơ trước mặt ý, "Này, cậu không sao chứ, tôi thấy cậu đang tỉnh táo mà?"

Người nọ gật gật đầu, "Hiện tại đúng là rất tỉnh táo, nhưng chẳng nhớ gì cả."

Đinh Tiểu Vĩ đặt mông ngồi xuống đất, ánh mắt quái dị nhìn y.

Ý tưởng đầu tiên trong đầu hắn là, người này không phải muốn lừa hắn chứ? Mất trí nhớ, nghĩ muốn ăn ở miễn phí ở nhà hắn ư, thật vớ vẩn, sao hắn tin được nha.

Người nọ còn rất bình tĩnh, ánh mắt trong veo.

"Người anh em, chú nói đùa hả?"

Y lắc đầu, "Tôi thực sự không nhớ gì cả, anh biết tôi sao?"

Đinh Tiểu Vĩ ngơ ngác một lát nhìn y một lúc lâu rồi mới chống tay xuống, đứng dậy, "Tôi lại ngủ một lát, chờ tôi tỉnh sẽ đưa cậu đi kiểm tra lại."

Người nọ kêu lên, "Dây thừng."

Đinh Tiểu Vĩ quay đầu lại nở một nụ cười cứng ngắc, "Tạm thời trói cậu lại."

"Rõ ràng là va chạm quá mạnh khiến mất trí nhớ tạm thời, có lẽ sau một thời gian sẽ khôi phục lại."

Bác sĩ cau mày rồi đưa ra kết luận như vậy.

Đinh Tiểu Vĩ nắm chặt tờ giấy chẩn đoán, đau lòng vì tiền, lại còn nghe thấy từ "có lẽ", thật là muốn sôi máu mà.

"Cậu ta như vậy thì bao giờ mới khôi phục?"

"Cái này khó nói, có thể là ngày mai, có thể là nhiều năm sau, nhưng đều giống nhau là bị mất kí ức ngắn hạn, tùy vận khí sẽ khôi phục."

"Mẹ nó!" Đinh Tiểu Vĩ nhăn nhó như quả bóng cao su, nằm bất động trên ghế, nhìn con vịt đẹp trai ngồi ngay cạnh hắn với vẻ mặt vô tội, cảm thấy đau cả đầu.

Nếu thời gian có thể quay trở lại tối hôm qua, hắn nhất định sẽ cho mình hai cái bạt tai.

Làm người mà lại tham tiền!

Làm người mà lại tham tiền!

Nhặt được người còn không nhớ nổi tên mình là gì, người sống trở về thì mẹ nó lại là nam, giờ mà đuổi đi cũng không được, giữ lại thì tiền ăn uống như nào đây?

Đinh Tiểu Vĩ thở dài buồn bã.

Hai người, một trước một sau quay về nhà, Đinh Tiểu Vĩ đi ba bước quay đầu một lần nhìn chằm chằm y, muốn y lộ ra sơ hở.

Nhưng cậu ta lại khá bình tĩnh, nói mất trí bèn mất trí thật, không lộ ra một chút gì.

Về đến nhà, Đinh Tiểu Vĩ đem quần áo hôm qua của y tới trước mặt, "Nhìn xem, không lúc nhớ ra thì lại không thấy. Trên tay cậu toàn đồ đáng giá, tôi chưa động vào đâu. Nhìn cái này có thể nhớ được gì không? Nói không chừng cha cậu có chục tỷ đang chờ cậu về kế nghiệp đấy, cậu không đứng dậy được à, mệt quá sao?"

Người nọ đỡ lấy áo khoác, vỗ vỗ, bỗng nhiên với tay vào túi trong.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn tay y, quả nhiên từ bên trong móc ra một tấm card màu đỏ, bị ướt đến độ biến đổi kiểu dáng, mềm sụp thành một đống nhỏ. Nhưng hắn vẫn nhìn ra được đó hẳn là thiếp mời.

Mở ra, mặt trên đã không thể nhìn rõ, chỉ có phía trên cố nhìn vẫn có thể đọc được tên.

"Ngài Chu Cẩn Hành?" Đinh Tiểu Vĩ nghiêng đầu nói, "Đây là tên của cậu sao?"

Người nọ lắc đầu, lại gật đầu, "Đại khái vậy."

"Cậu Hành, cậu cứ tạm thời dùng cái tên này đi." Đinh Tiểu Vĩ đứng lên, "Đi, tôi đưa cậu tới Cục Cảnh sát báo người mất tích."

Chu Cẩn Hành cầm áo khoác ném tới một phía, vẻ mặt thản nhiên dựa vào sô pha, "Muốn đi thật sao?"

"Vì sao lại không? Đến sớm chút, người nhà cậu tới đón, họ chắc cũng đang sốt ruột lắm."

Ngón tay Chu Cẩn Hành thon dài, cứ một chút lại vuốt nhẫn, nhìn Đinh Tiểu Vĩ mà cười nhã nhặn, "Tôi còn chưa hỏi tên anh đâu."

Đinh Tiểu Vĩ hơi sửng sốt, "Tôi họ Đinh, Đinh Tiểu Vĩ, gọi là anh Đinh được rồi." Người này lớn lên đẹp thật, cười một cái thì con mẹ nó làm người ta cảm thấy thật hạnh phúc.

"Anh Đinh." Chu Cẩn Hành tháo nhẫn xuống, "Anh cứu tôi, còn đưa tôi về nhà chăm sóc, tôi không biết phải cảm tạ anh như thế nào, chiếc nhẫn này mong anh nhận lấy."

Đinh Tiểu Vĩ nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt né tránh, "Cái gì thế, cũng không phải việc gì đáng lo, nếu là người khác cũng sẽ đến giúp thôi, chúng ta đều là người Trung Quốc mà, a, cậu là người Trung Quốc sao......"

Chu Cẩn Hành cười như không cười nhìn hắn, đem nhẫn nhét vào tay hắn, "Cảm ơn anh."

Mặt Đinh Tiểu Vĩ có chút hồng, trước kia kết hôn đeo nhẫn cảm thấy không quen, giờ nhẫn ở trong tay, khỏi nói cũng thấy thật thoải mái.

"Kỳ thật cậu không cần khách khí như vậy, tôi chỉ tiện tay giúp thôi." Đinh Tiểu Vĩ một bên thì nói nhỏ, một bên lại đem nhẫn gẩy gẩy trong túi, trong lòng vui muốn khóc.

Vốn dĩ bị hắn coi là một cục phiền toái, tức khắc hào quang lấp lánh tỏa ra khiến hắn muốn khom người cung kính chào, kể cả người kia nửa đầu đã trọc, nhìn qua vẫn rất khôi ngô.

"Giờ chúng ta ra Cục Cảnh sát chứ?"

Chu Cẩn Hành cười nói, "Cục Cảnh sát cũng đừng đi, chẳng biết bọn họ thu xếp cho tôi như nào cả, hiện tại tôi không biết ai, chỉ thấy mỗi anh là quen thuộc. Tôi nghĩ muốn ở nhờ nhà anh một thời gian, anh xem được không, anh Đinh?"

Trong mắt Đinh Tiểu Vĩ lúc này tất cả đều là chiếc nhẫn kia, hắn chẳng nói được câu nào, cứ bên trái một tiếng "Anh Đinh" bên phải lại "Anh Đinh", gọi hắn cũng thấy cao hứng, mặt mày nở hoa hết rồi bèn vội vàng gật đầu nói, "Cậu Hành, không thành vấn đề không thành vấn đề, cậu ở lại bao lâu cũng được a, đừng khách khí."

Chu Cẩn Hành chống cằm nhìn hắn, nở nụ cười.

-------

Lời người edit: sang đầu tháng 7 mới có chương mới do mình bận. Mong lúc ấy đừng ai quên mất truyện này =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.