Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

Chương 5



Tùy chuyện mà định nghĩa, tuy lớn mà nhỏ.

Mà xét hiện tại Phương Y Nhiên, là xúc động đến chảy máu mũi. Bởi vì Quân Tư Khuyết hiển nhiên đem chuyện bất ngờ đến, phát triển vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ một cú điện thoại, để cho cô đi đến chỗ nào gặp hắn, lại không nói gì ôm cô xong, liền để cho cô rời đi.

Lần thứ nhất như thế, hai lần như thế, ba lần bốn lượt đều là như thế!

Nói hắn là đang đùa giỡn cô, lại không giống, bởi vì hắn thật mua một đống lớn đồ trang sức cùng y phục cho cô, giá trị của nó rất lớn, để cho cô chắc lưỡi hít hà không dứt. Dĩ nhiên, sau đó, cô đem những thứ đó tất cả đều nhét vào tủ đồ nhà mình, ngay cả Dư Dĩ Hạ đều không biết.

Trên cái thế giới này, sẽ có người cầm một đống lớn tiền đi cùng nữ nhân xa lạ đùa bỡn cùng hắn không thù không oán sao? Cô đoán chừng sẽ không có.

Nhưng là nếu không phải vậy, tại sao hắn bắt cô gọi là phải đến, vì cái gì đây?

Tóm lại, đối với cô bây giờ mà nói, Quân Tư Khuyết giống như là một dạng phiền phức không bỏ lại được.

Vùi ở mình trên sofa phòng khách, Phương Y Nhiên cau mày nhìn người đang thiết kế thực đơn tháng sau, lười biếng mở miệng nói: “Dĩ Hạ, bạn có độc dược giết người ở vô hình, độc chết không có người đền mạng, vô sắc vô vị, coi như là FBI tới cũng tra không ra nguyên do à?”

Răng rắc.

Cây bút đang cầm trong tay Dư Dĩ Hạ, cứ như vậy cứng rắn bẻ gãy.

Quay đầu lại, Dư Dĩ Hạ nhìn chằm chằm Phương Y Nhiên, “Bạn cho rằng mình là thần tiên a, làm sao có thể sẽ có cái loại độc dược đó, cho dù có, cũng không phải là mình có thể lấy ra!”

Phương Y Nhiên sờ sờ lỗ mũi, “Được rồi, coi như là mình nói giỡn.”

“Thế nào, bạn muốn đối phó người khác?”

“Có thể vậy, cũng có thể nói không phải.” Dù sao tình huống giống như Quân Tư Khuyết như thế, tương đối đặc thù chút.

“Cùng người mà bạn nhận được điện thoại mỗi ngày có liên quan?” Dư Dĩ Hạ thầm nghĩ. Những ngày này, luôn là thấy bạn tốt sau khi nhận được điện thoại, vội vội vàng vàng rời đi.

“Ha ha. . . . . .” Phương Y Nhiên cười ha hả, có một số việc, cho dù cô muốn lừa gạt, nhưng luôn là sẽ lộ ra chút dấu vết.

“Mẹ.” Giọng nói mềm nhũn non nớt , bay vào phòng khách.

Phương Y Nhiên theo thanh âm nhìn lại, liền nhìn thấy con trai mặc áo ngủ in hình Teddiursa đang dụi mắt, chân nhỏ trần trụi đứng ở cửa phòng ngủ.

“Tiểu Thiên thế nào?” Cô đi nhanh về phía trước, ôm lấy con yêu, như nghĩ đến cái gì tựa như khẩn trương lên, “Có phải hay không đau rồi hả ?” Tính toán thời gian, chưa tới ba ngày chính là trăng rằm rồi.

Phương Tĩnh Thiên lắc đầu, “Hôm nay không có đau.”

Phương Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy làm sao không ngoan ngoãn đi ngủ?”

“Con quên nói cho mẹ, hôm nay là chủ nhật, có 《 Khải Địch Đại Mạo Hiểm 》, mẹ phải nhớ được giúp con thu lại nha.” Giọng nói Tiểu Tĩnh Thiên mềm nhũn , mang theo nồng đậm mỏi mệt.

“Được rồi, mẹ biết, nhanh lên một chút đi ngủ!” Nói xong, cô lần nữa dỗ dành con mình ngủ, sau đó mới về phòng khách, bắt đầu chuẩn bị thu lại phim hoạt hình《 Khải Địch Đại Mạo Hiểm 》.

“Thật muốn khiến đám người kia tới xem một chút, bạn bây giờ toát ra vẻ người mẹ hiền thục, đoán chừng cũng rất nhiều người sẽ bị dọa phải cằm trật khớp.” Dư Dĩ Hạ buồn cười nói.

Phương Y Nhiên trợn mắt một cái, đang muốn nói gì, điện thoại di động lại vang lên.

Cầm điện thoại di động lên, cô liền thấysố điện thoại quen thuộc mấy ngày nay, thở dài, cô nhấn nút trả lời.

“Lập tức, tới nhà tôi.” Thanh âm Quân Tư Khuyết , từ trong điện thoại di động truyền ra.

“Hiện tại?” Cô nhìn thời gian, đã là 9h50’ tối.

“Đúng, ngay tại lúc này.” Thanh âm của hắn, mang theo hơi thở dốc, hắn nói xong, nói tiếp địa chỉ nhà .

“Nhưng là bây giờ đã rất trễ, không bằng ngày mai. . . . . .” Không đợi cô nói xong, đối phương đã cúp điện thoại, Phương Y Nhiên chỉ có thể hướng về phía điện thoại di động trợn to mắt.

“Xảy ra ra chuyện gì?” Dư Dĩ Hạ tò mò hỏi.

“Dĩ Hạ, sợ rằng 《 Khải Địch Đại Mạo Hiểm 》 bạn giúp mình thu rồi.” Nàng bất đắc dĩ bĩu môi, cầm lên chìa khóa xe điện.

“Bạn muốn ra ngoài?”

“Đúng.”

“Y Nhiên, nếu như bạn thật gặp được phiền toái gì không giải quyết được, đừng ngại nói cho mình biết.”

“Được rồi, mình rõ rồi.” Phương Y Nhiên lưu loát mặc y phục đi ra ngoài “Chỉ là có chút phiền toái, nhưng là còn không đến mức không giải quyết được.”

Nghe nói, Quân Tư Khuyết đối với nữ nhân hứng thú từ trước đến giờ rất nhạt, chỉ cần hắn đối với cô ngán, có lẽ dĩ nhiên là sẽ đem cô quăng thôi.

Theo địa chỉ, Phương Y Nhiên đi tới nhà trọ của Quân Tư Khuyết.

Khu dân cư cao cấp, một tầng lầu chỉ có một nhà, diện tích lớn cực kì lớn, giá tiền nghe nói đã lên tới 30 vạn mỗi thước vuông, còn hoàn toàn thuộc về có tiền mà không mua được, nghĩ đến, cũng chỉ có loại người chân chính có tiền này, mới có thể đi mua hưởng thụ.

Đứng ở cửa, Phương Y Nhiên vừa nhấn chuông , vừa nghĩ tới mục đích đối phương kêu cô tới.

Ít nhất, mấy lần trước nhưng cho tới bây giờ không có trễ như thế”triệu kiến” cô.

Nhấn hồi lâu chuông cửa, cũng không còn thấy có người ra mở. Được rồi, sự thật chứng minh, không phải cô không có tới, mà là tới không có thấy người. Có lý do chính đáng này, Phương Y Nhiên đang định xoay người đi, cửa bỗng nhiên mở ra.

Một bàn tay ngọc bích, từ trong cửa đưa ra, chợt kéo cô vào bên trong.

Phanh!

Cửa lần nữa khép lại, đem ánh sáng toàn bộ ngăn cách.

Lưng dán vách tường trước cửa, Phương Y Nhiên cảm giác mình bị giam cầm ở trong lồng ngực rộng rãi , trên đỉnh đầu có hơi thở nong nóng truyền đến.

“Quân. . . . . . Tư Khuyết?” Thanh âm của cô ở trong bóng tối vang lên.

“Ừ.” Hắn cúi đầu đáp lời, đôi tay vây quanh cô, đầu là đặt ở trên vai cô, tựa hồ muốn đem cô cả người cũng vùi sâu vào trong thân thể.

Cho dù không thấy được mặt của hắn, nhưng là cô cũng có thể nghe ra hắn thở dốc tựa hồ so lần trước trong thang máy còn nghiêm trọng hơn. Mấy ngày trôi qua, ở trong ấn tượng của cô, Quân Tư Khuyết là loại người mọi việc tỉnh táo nắm trong tay . Có thể làm cho hắn thở dốc thành ra như vậy , đoán chừng phải là ——

“Anh ngã bệnh?” Cô thử dò xét hỏi.

“Bệnh?” Hắn thở hổn hển, lại vẫn là thật thấp cười một tiếng, “Là bệnh sao? Ngô, tính như vậy, thật đúng là có thể nói là bệnh.” Mà cô, còn là thuốc của hắn.

“Thuốc kia uống rồi chưa?” Cô nhớ đến trong thang máy, cô từng thấy lấy ra một hộp nhỏ, cái đó phải là hộp thuốc thôi.

“Không, đã không cần uống nữa cái kia.” Môi của hắn, ở trên cổ của cô dao động , môi mềm mại, khẽ phun ra lời nói.

“Vì. . . . . . Cái gì?” Nàng suy nghĩ muốn cử động thân người dưới, tuy nhiên nó không nhúc nhích được, hắn đem cô giam cầm gắt gao. Thật ra thì ngay từ lúc sáu năm trước, xô cũng biết, sức lực của hắn lớn bao nhiêu.

“Bởi vì tôi tìm thấy cô rồi, mệnh y của tôi.” Thuốc giảm đau của Quân gia , chỉ chỉ có thể ngừng rất nhỏ một phần đau đớn, mà cô, có thể khiến phần này đau đớn nhanh chóng thối lui.

Vây quanh Phương Y Nhiên, Quân Tư Khuyết cảm thụ trong thân thể nhẹ nhõm đi. Càng đến gần trăng rằm, đau đớn trong thân thể, càng có thể tùy thời phát tác. Mấy ngày nay, mỗi khi thân thể bắt đầu có phát tác dấu hiệu, hắn cũng sẽ kêu cô đến bên người.

Lần thứ nhất rồi tiếp về sau, giống như là hút ma túy, dần dần lên nghiện. Chỉ cần ôm cô, thì có thể làm cho cơn ác mộng đau đớn trong người không hề gặp nữa.

Mệnh y, đây là công dụng mệnh y sao?

Chỉ là, trong ngực trống không, lại như cũ không có bị bổ khuyết, từ khi ra đời tới nay, liền tồn tại trống rỗng, giống như sâu trong đáy lòng, thất lạc một vật quan trọng.

Là bởi vì hắn không có yêu cô sao? Không có yêu mệnh y của mình, cho nên không cách nào bổ khuyết phần trống rỗng này, cũng không cách nào thể nghiệm cái gì là cực hạn hạnh phúc.

“Mệnh y. . . . . . Ách, tôi nhớ anh đã nói, là ý tứ sống nương tựa lẫn nhau, chẳng lẽ người khác không thể trở thành mệnh y của anh sao?” Cả thân thể bị bao phủ ở trong hơi thở tinh khiết phái nam , làm cô càng trở nên nhạy cảm. Phương Y Nhiên chỉ có thể cố gắng tìm được đề tài, phân tán sự chú ý của mình.

“Không thể, chỉ có cô, có thể cùng tôi sống nương tựa lẫn nhau , hoặc là ——” hắn giọng nói dừng lại, hô hấp đã dần dần khôi phục như thường. Đôi môi trơn bóng dời đến bên tai của cô, chậm rãi khạc ra hai chữ: “Tử vong.”

Thân thể của cô cứng đờ, ngay sau đó khô khốc cười một tiếng, “Tại sao phải nói tôi là mệnh y của anh? Tôi căn bản không có chỗ đặc biết gì?”

“Chỗ đặc biệt sao?” Trong bóng tối, hắn đột nhiên nâng đầu lên, nhìn chằm chằm cô, “Tôi cũng muốn biết, cô còn có chỗ đặc biệt gì.”

“Thật ra thì tôi tuyệt không đặc biệt, thật rất bình thường. . . . . . Rất bình thường!” Nói cách khác, hắn căn bản tìm nhầm mệnh y rồi !

Trong bóng tối, cô mơ hồ đến chỉ có thể nhìn hình dáng đại khái, nhưng là tầm mắt hắn rơi vào trên mặt cô , lại làm cho cô cảm thấy , giống như hắn có thể trong bóng đêm, đem cô thấy vô cùng rõ ràng.

“Như vậy bình thường như cô, là nên suy nghĩ thật kỹ, như thế nào làm tôi yêu cô.” Hắn đột ngột tuôn ra những lời này, giống như trong bóng tối âm vang , thoáng chốc đem cô nổ không tìm Đông Nam Tây Bắc.

“Yêu. . . . . . Yêu? !” Lần này, cô là cà lăm thật, không phải giả bộ , thậm chí còn thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình.

“Làm tôi yêu cô, sau đó, tôi muốn biết. . . . . .” Cái loại hạnh phúc đó, là một loại hạnh phúc như thế nào!

Giọng nói rơi xuống, môi của hắn rơi vào trên môi của cô, xúc cảm mềm mại lẫn nhau tương liên , đầu lưỡi của hắn chậm rãi lộ ra trong miệng, liếm láp mềm mại của cô, môi trên, môi dưới, khóe môi, mỗi một tấc cũng nhẹ nhàng phớt qua, tựa hồ không muốn mảy may bỏ qua.

Nhiệt độ đang dần dần mà tăng lên, nụ hôn dịu dàng từ từ chuyển thành nóng rực.

Tựa hồ không thỏa mãn với chỉ ở trên môi của nàng bồi hồi, ngón tay của hắn nắm lấy cằm cô, khẽ bóp.

“A!” Cô kìm lòng không được lên tiếng kinh hô.

Đầu lưỡi của hắn nhân cơ hội trượt vào trong miệng đỏ của cô, thưởng thức cam lộ của cô. Say mê , mang theo tư vị ngọt ngào của nữ nhân. Quân Tư Khuyết chỉ cảm thấy trong ngực khí nóng càng ngày càng đậm, một loại bản năng, tựa hồ đang không ngừng khát cầu cam lộ trong miệng cô . Miệng của hắn, đầu lưỡi của hắn không ngừng cắn nuốt, dây dưa cô, giống như là muốn đem ngọt ngào trong miệng cô toàn bộ chiếm đoạt.

Một luồng nước miếng màu bạc, từ môi hai người từ từ quanh co chảy xuống.

Phương Y Nhiên bị buộc ngước đầu, mặt sung huyết đỏ bừng, thừa nhận hắn đang trong miệng cô chiếm đoạt.

Hai người, đã sớm phân không rõ người nào ở trong miệng của ai.

Thật chặt cùng mút đôi môi, thân thể dán chặt không có kẽ hở, thân thể ma sát, nhịp tim kích động, hẳn như thế nóng rực.

Nóng rực đến giống như có thể đem tất cả đều thiêu đốt!

Ông trời, cô sẽ không thở nổi!

Phương Y Nhiên cố gắng mở to mắt, trừng mắt người trước mặt. Chỉ tiếc, không gian quá mức tối, để chocô như cũ chỉ có thể nhìn rõ mơ hồ hình dáng.

Gặp quỷ, tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn sẽ lần nữa lau súng cướp cò. Có lẽ, cô nên…hỏi Dĩ Hạ, không phải độc dược, mà là thuốc tê mới đúng!

Cảm giác, tựa hồ có điểm quái lạ .

Sáng sớm hôm sau, Phương Y Nhiên ngồi ở trước quầy tiệm thức ăn nhanh, nâng quai hàm nghiêm túc nghĩ tới. Nụ hôn ngày hôm qua, cô cư nhiên. . . . . . không cảm thấy ghét!

Mặc dù bị hôn đếnthở nổi, mặc dù eo cơ hồ bị hắn cắt đứt, nhưng là cô không xung động nghĩ đánh người .

Thật là kỳ lạ.

Chẳng lẽ nói là cô diễn trò diễn quá nhập vai rồi sao?

Quân Tư Khuyết, kỳ quái nam nhân, rõ ràng không có yêu cô, lại hy vọng có thể yêu cô. Cô thật sự không hiểu người nam nhân kia rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Mà càng thêm nghiệt duyên chính là, cô vẫn cùng hắn có một đứa con!

Nên muốn đem điều bí mật này nói ra sao? Nhưng là sau khi nói ra kết quả sẽ là cái gì, không ai có thể dự đoán được.

Mà cô, nhưng không nghĩ đánh vỡ cuộc sống bình lặng của mình.

Có lẽ, chờ Tiểu Thiên sau khi lớn lên, nàng sẽ nói cho con, ba của nó là chủ Quân thị Quân Tư Khuyết. Chỉ là hiện tại, cô lại không có ý định nói, nàng là mẹ, nhưng cuối cùng lại chỉ là người mẹ ích kỷ a.

“Di, Y Nhiên, nữ nhân này rất giống bạn nha.” Một bên đang xem tờ báo buổi sáng mỗi ngày Dĩ Hạ đột nhiên lên tiếng nói.

“Người nào giống mình?” Phương Y Nhiên lấy lại tinh thần.

“Ừ, chính bạn nhìn.” Dư Dĩ Hạ nói xong, đem tờ báo buổi sáng đưa cho cô, trên mặt báo giải trí Bát Quái, đột nhiên có hình nữ nhân bị xử lý máy tính che mặt, mà tựa đề còn lại là ——” Tổng giám đốc Quân thị vui vẻ với người mới? Đêm khuya nhà trọ ra vào nữ tử thần bí” .

Phương Y Nhiên hít một hơi, thiếu chút nữa nghẹn ở trong cổ họng.

Hóa thành tro, cô cũng biết! Trong hình nữ nhân bị che mặt, tuyệt đối. . . . . . Chính là cô! Là mấy năm này quá an nhàn rồi sao? Cô cư nhiên khinh thường tới nỗi ký giả chụp hình cũng không biết!

Dư Dĩ Hạ vẫn còn lầm bầm: “Y Nhiên, như đã nói qua, nữ nhân này chẳng những mặt bên có điểm giống bên, quần áo mặt, cũng rất giống bộ đồ tối ngày hôm qua bạn mặt. . . . . .”

Không đợi nàng nói hết lời, nữ nhân kia đã cầm tờ báo lên, chạy như gió lốc ra tiệm thức ăn nhanh, để lại Dư Dĩ Hạ vẫn ở chỗ cũ ngây ngô, “Qua tấm hình tổng giám đốc Quân thị Quân Tư Khuyết trong báo kia, mình thế nào cảm giác có chút nhìn quen mắt đâu rồi, giống như tại nơi nào tựa như. . . . . .”

Chỉ là không ai đến trả lời nàng cái vấn đề này.

Phương Y Nhiên nhanh chóng tìm được Quân Tư Khuyết, chẳng qua là bị thư ký Quân Tư Khuyết cản lại, lý do là, giờ phút này Tổng giám đốc đại nhân bọn họ đang đi họp.

Được rồi, cô chờ!

Phương Y Nhiên vừa đang nghỉ ngơi trong phòng chờ Quân Tư Khuyết, vừa cầm trong tay tờ báo Bát Quái nữa tỉ mỉ nhìn một lần tin tức trên đó.

Ký giả viết ra bài này, không thể bảo là không có dụng tâm riêng, mặc dù không có đem thân phận cùng bối cảnh cô bày xuất, tuy nhiên nó đem Quân Tư Khuyết khắp mọi mặt “tường thuật” rất rõ ràng.

Tỷ như, hắn từnhỏ đến lớn học ở trường nào, địa vị trong gia tộc Quân thị như thế nào, hắn từng lui tới bao nhiêu bạn gái, đều nhất nhất kể ra.

Quả thật giống như là một phần báo cáo điều tra cặn kẽ.

Khoa trương nhất chính là, báo cáo viết ra Quân Tư Khuyết trước sau như một , bạn gái đều là thành thục đầy đặn, còn nữ nhân thần bí lần này , hoàn toàn ngược lại, không biết có hay không có ẩn tình.

Phương Y Nhiên nhìn báo cáo trung tên kia ký giả nêu ví dụ Quân Tư Khuyết trước kia mấy tên bạn gái, trong đó có mấy, còn là S thị có chút danh tiếng điện ảnh và truyền hình minh tinh. Nàng cũng ở trong TV xem qua những minh tinh ka, tự nhiên biết lớn lên là vô cùng hấp dẫn mê người rồi.

Không biết từ đâu tới , cô cảm thấy có chút chua.

“Bị ký giả chụp ảnh rồi hả ?” Một cái tay từ phía sau cô cầm lên tờ báo.

Phương Y Nhiên quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Quân Tư Khuyết, “Anh họp xong rồi hả ?” Lúc hắn đi vào cái này phòng nghỉ ngơi, cô cư nhiên không biết. Xem ra, cô thật nên hảo hảo tìm thời gian huấn luyện lòng cảnh giác của mình đi.

“Ừ.” Hắn tùy ý liếc mấy lần báo cáo nội dung, sau đó lại lần nữa đem tờ báo đặt tại trên bàn, quan sát nét mặt của nàng, “Tựa hồ ngươi bây giờ nhìn qua rất ảo não?”

“Dĩ nhiên, ông trời, ký giả báo giải trí Bát Quái , tôi sợ nhất đám chó săn rồi.” Bát quái người khác, đó là giải trí, nhưng là nếu như đối tượng bát quái là mình, đó là chịu tội. Suy nghĩ một chút, Phương Y Nhiên hỏi: “Quân Tư Khuyết, anh có thể để cho những ký giả kia, chớ đưa tin chuyện chúng ta qua lại sao?” Lấy hắn là một người có quyền lực ở thành phố S, yêu cầu không khó lắm nhỉ.

Hắn nhướng nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc, “Cô không phải muốn cho người khác biết quan hệ giữa chúng ta?” Nếu như đổi thành những nữ nhân khác, đoán chừng sẽ ước gì báo chí tạp san nhiều tin tức chút.

“Tôi chỉ không thích chuyện riêng của mình bị đại chúng giải trí mà thôi.” Nhất là, lo lắng những thứ truyền thông kia sẽ đem thân thế Tiểu Thiên moi ra.

“Nếu như đây là lời yêu cầu của cô, tôi đáp ứng.”

“Thật?”

“Tôi nếu nói được, liền nhất định sẽ làm được.”

“Thật tốt quá!” Mặt của cô, trong nháy mắt tràn ra nụ cười.

Nụ cười sáng rực, giống như mặt trời mọc. Con ngươi dài nhỏ thâm thúy nửa hí lên. Cô không phải lần đầu tiên ở trước mặt hắn cười, nhưng là thế nhưng hắn lại lần đầu tiên phát hiện, thì ra là cô cười, có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Tầm mắt, thẳng tắp dừng lại ở trên mặt của cô, không muốn rời đi, giống như nhìn như vậy , chính là một loại thỏa mãn.

“Thế nào?” Phương Y Nhiên sững sờ vuốt mặt của mình, hoài nghi có phải hay không trên mặt dính bẩn rồi.

“Cô không phải tính toán cám ơn tôi sao?” Một cái tay của hắn đặt lên cái bàn , thân thể cao lớn nghiêng tới trước cúi xuống, lập tức kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.

Cô có chút không quen hắn đột nhiên đến gần, khoảng cách gần như vậy , để cho cô nhớ ngay tới tình cảnh tối hôm qua khi ở nhà hắn. Gương mặt xinh đẹp như búp bê , giương lên một tia đỏ ửng, “A, cám ơn anh.” Vội vàng đem tầm mắt từ trên mặt hắn dời đi, cô nhìn chằm chằm nút cài tây trang trước ngực hắn nói.

“Còn chưa đủ.”Hắn cười mang ý trêu đùa.

Vậy hắn hi vọng cô thế nào cảm ơn hắn? Mời ăn cơm? Phương Y Nhiên trong mắt lóe nghi ngờ.

“Hôn tôi.” Hắn nói ra đáp án.

Gì? Dưới chân cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã vào trong ngực của hắn.

“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh muốn tôi hôn anh?” Làm ơn, tối ngày hôm qua không phải mới vừa hôn qua sao?

“Không muốn sao?” Hắn đựa vào càng gần, chóp mũi nhẹ nhàng chống lại chóp mũi của cô, “Cô không phải nói là yêu thích tôi sao?”

Chẳng lẽ muốn cô trước mặt hắn nói thật ra thì cô căn bản không thích hắn sao? Phương Y Nhiên ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được. Theo kế hoạch cô lúc đầu, thay vì làm cho nam nhân cảm thấy không chinh phục được, càng ngày càng có tính khiêu chiến, không bằng làm cho nam nhân cảm thấy chinh phục phải quá mức dễ dàng mà mất hứng.

Nhưng là,. . . . . . Vào lúc này. . . . . . Thật chẳng lẽ muốn”Hiến hôn” ?

Cô nháy mắt, nhìn long mi khẽ chớp của hắn. Được rồi, cô phải thừa nhận, hôn hắn, thật ra thì cũng không phải là việc khó gì, hơn nữa hắn còn là ba con nàng.

“Vậy anh nhắm mắt lại.” Nàng nói lên yêu cầu.

“Được.” Quân Tư Khuyết hết sức phối hợp nhắm mắt.

Thời điểm hắn nhắm mắt, càng thêm hiện ra lông mi đen dài, sóng mũi cao, môi mỏng , vì có thể làm cho cô hôn được hắn, hắn còn cố ý giảm thấp xuống chiều cao.

Người đàn ông này, bây giờ là có thể để cô “hái” đấy! Trong đầu Phương Y Nhiên, không hiểu nổi lên cái ý nghĩ này, liền chính cô giật nảy mình.

Có lẽ, là bởi vì hắn nhắm mắt , không có nhìn được hai mắt làm người khác nhìn không thấu, ít đi cảm giác yêu mị , mà nhiều mấy phần tinh khiết thôi.

Đôi tay từ từ đặt lên hai gò má hắn, Phương Y Nhiên nâng mặt Quân Tư Khuyết lên, xúc cảm mềm mại như tơ lụa trong lòng bàn tay nhắc nhở cô, người đàn ông trước mắt, là chân thật .

Tâm, có chút rung động, Phương Y Nhiên mặt đỏ lên, từ từ hướng đến gần môi mỏng. . . . . .

Hôn hắn, thật ra thì rất đơn giản.

Thông qua khe hở cửa phòng nghỉ, một đôi mắt, đang trong lúc vô tình nhìn thấy màn này, mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Đây là bạn gái mới của anh?” Giống như tờ báo lúc nãy, nhưng mà xuất hiện trên tay Đào Vân Kha.

“Đào quản lý, tôi lại không biết từ lúc nào, cô bắt đầu quan tâm tới cuộc sông riêng của tôi rồi.” Quân Tư Khuyết nhìn lướt qua tờ báo kia, nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Đào Vân Kha cứng nhắc, cô biết, cô thực sự quá manh động, nhưng khi cô trong lúc vô tình thấy một màn trong phòng nghỉ, cô chỉ cảm thấy đầu trống rỗng.

Cô biết Quân Tư Khuyết, cho tới bây giờ cũng sẽ không cho nữ nhân đụng mặt của hắn, chớ nói chi là chủ động hôn hắn?

Nữ nhân với hắn mà nói, càng giống như là một loại công cụ để phát tiết, trừ phát tiết nhu cầu sinh lý cần thiết bên ngoài, bất kỳ động tác dư thừa nào, hắn cũng sẽ không đi làm, cho nên, hắn sẽ không đi cùng nữ nhân hôn tiếp, bởi vì kia đối với hắn mà nói, là dư thừa.

Đào Vân Kha vẫn cho là, cô không cách nào đánh vỡ cấm kỵ của hắn, nhưng cũng sẽ không có nữ nhân khác đánh vỡ.

Mà bây giờ, tất cả niềm tin của cô chắc cũng đang trong phút chốc sụp đổ rồi.

“Em cũng không phải muốn soi mói cuộc sống riêng của anh.” Trong miệng cô hơi khô khốc, “Chỉ là em cùng anh chung đụng lâu như vậy, cũng không có đến nhà anh, mà nữ nhân kia, tựa hồ là từ trong căn hộ anh ra ngoài, cho nên có chút ngạc nhiên.” Nhà hắn, giống như là một địa bàn tư nhân, hắn nhiều lần quen bạn gái, nhưng không có một người nào có thể đặt chân.

“Như vậy cô có thể thu hồi lòng tốt của cô, bởi vì tôi cũng không có nghĩa vụ tới giải đáp phần tò mò này cảu cô.” Quân Tư Khuyết hiển nhiên cũng không có hứng thú cùng Đào Vân Kha tiếp tục tán gẫu cái đề tài này.

“Nữ nhân này, đối với anh rất đặc biệt sao?” Cô vẫn muốn biết đáp án.

Lần này, thế nhưng hắn lại ngoài cô dự liệu gật đầu, “Đúng vậy a, rất đặc biệt.”

“Nhưng là, có lẽ nữ nhân này chỉ là cố ý làm ra một chút sự tình đặc biệt tới hấp dẫn anh, chỉ là vì phải lấy được anh mà thôi. . . . . .”

Tầm mắt của hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào cô, làm cô không tự chủ được đem lời còn lại, toàn bộ cũng nuốt trở lại trong cổ họng. Không giống với quá khứ không chút để ý, tầm mắt hắn giờ phút này, sắc bén giống như đao nhọn, thậm chí để cho cô có loại cảm giác đau đớn.

Qua hồi lâu, thời điểm cơ hồ Đào Vân Kha cho là mình sẽ vì loại áp lực này hoàn toàn xụi lơ, Quân Tư Khuyết cuối cùng mở miệng ——

“Không phải cô ấy phải lấy được tôi, mà là tôi phải lấy được cô ấy.”

Trả lời như vậy, Đào Vân Kha thà mình chưa từng nghe tới.

. . . . . .

Trở lại phòng làm việc của mình, Đào Vân Kha trầm tư một hồi lâu, rốt cuộc móc ra một quyển sách, tìm số điện thoại một người nào trong đó, một số điện thoại mà ít khi đụng đến.

Bấm cái số này, cô nghe được một thanh âm âm nhu mà khàn khàn: “Tìm ai?”

“Phân Hỏa Đường.”

“Nói.”

“Mười vạn nguyên, thay tôi điều tra nữ nhân này, dĩ nhiên, nếu là có thể tìm ra người nọ có nhược điểm hoặc là đã làm chuyện gì muốn giấu giếm tôi sẽ tăng giá.

“Ba ngày sau, đem tiền gửi ngân hàng, một tháng sau, anh có thông tin nó sẽ thuộc về anh.”

Trong điện thoại, phát ra”Ục ục” cắt đứt một tiếng, mà Đào Vân Kha là thở ra một hơi, cả người có chút vô lực tựa vào kia trên ghế da màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.