Cô Vợ Của Tổng Giám Đốc Lãnh Khốc

Chương 2: Đồng ý



Trợ lý đi bên cạnh hết hồn, vội vàng đưa tay ngăn cản Lạc Khê, giọng nói có chút bối rối:“ Vị tiểu thư này, Lăng tiên sinh có việc, phiền cô tránh ra” Cô gái này có phải điên rồi hay không, lại chạy đến trước mặt Lăng tiên sinh cầu ngủ? Phải biết rằng Lăng tiên sinh cực kỳ chán ghét hạng phụ nữ như vậy a!

Lăng Thiên Hàn lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhìn từ trên xuống dưới, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, gương mặt trắng nõn, đôi mắt đặc biệt nổi bật trên khuôn mặt, yếu ớt nhưng lại mang theo chút bướng bỉnh, môi hồng tự nhiên hé hé mở, ướt át như mời gọi người khác đến nếm thử, tóc đen như thác nước xõa dài lung tung, vài ba cọng vương trên má yêu kiều, phụ nữ xinh đẹp hắn nhìn qua không ít, cô gái này không phải là đẹp nhất nhưng lại mang theo hơi thở thanh khiết, đơn giản thuần túy hắn từng gặp, nhưng hắn lại ghét nhất loại phụ nữ ra ngoài tìm đàn ông để sống như thế này.

Lạc Khê tựa như nhìn thấy trong ánh mắt hắn hiện lên tia chán ghét, cô bất giác cúi đầu che đi xấu hổ và tủi nhục, cắn chặt môi, âm thanh có chút run rẩy:“ được hay không được?” Cô không dám chắc người đàn ông này đồng ý hay không, nhưng cô cảm nhận được anhs mắt của hắn như rada đang không ngừng quét trên người cô, 5 vạn một đêm dường như quá xa với giá trị của nó, nhưng cô thật sự rất cần, không có nó, cha cô sẽ chết dần trong bệnh viện.

Trợ lý nhìn cô gái này vẫn nhất quyết không đi, lại nhìn thấy Lăng Thiên Hàn như không vui, lập tức vẫy tay gọi hai người bảo vệ đến:“ Mau đưa cô gái này đi”

Lạc Khê bất ngờ bị hai người đàn ông túm lấy tay lôi đi, cô vùng vẫy giãy giụa, buột miệng hét lên:“ Cầu xin anh đồng ý ngủ với tôi, cầu xin anh” Cô không thể bỏ cuộc được, cha cô là người thân duy nhất còn sót lại của cô, cô không thể để ông ra đi như vậy, dù hôm nay có như thế nào đi nữa, cô nhất định phải kiếm được 5 vạn.

Trợ lý lau lau mồ hôi trên trán nhìn xung quanh, xác định không có phóng viên mới thở phào nhẹ nhõm, thân phận ông chủ nhà anh không nhỏ, hình tượng đặc biệt quan trọng chỉ cần một chút chuyện thôi cũng để cả nước chịu sóng gió, bây giờ lại có một cô gái nằng nặc đòi ngủ với ông chủ, nếu có người chụp được khẳng định ngày mai sẽ có bài nóng ở trang đầu tiên với tiêu đề:“ Ông hoàng nghành giải trí dây dưa với một cô gái vô danh”

Hốc mắt Lạc Khê đỏ lên nước mắt theo đó chảy xuôi xuống từng chuỗi từng chuỗi như đâm vào lòng người, vài nhân viên đứng ở cửa không đành lòng nhìn cô, haiz, cô gái đẹp như vậy sao lại cứ tìm ngay người không thể động kia chứ, thật đáng thương mà.

Lăng Thiên Hàn ánh mắt lạnh lùng hơi dao động, bạc môi mỏng mím lạu thành một đường, nhìn theo cô gái ngày càng xa dần rồi bị ném ra ngoài đường, hắn quay người đi vào trong, lãnh lẽo liếc qua đám người nhân viên, rồi hờ hững đi qua, tựa như việc vừa rồi không quan hệ gì đến hắn.

Lạc Khê té phịch trên nền đất lạnh lẽo, cô chống tay đứng dậy nhìn vào nhà hàng, sau đó ngồi một góc ngay cổng co ro người lại, rúc đầu vào hai đầu gối, nước mắt lặng lẽ chảy một lúc nhiều hơn, rồi nấc lên thành tiếng, xung quanh yên tĩnh một mảnh chỉ còn tiếng khóc nức nở của cô gái! Nhẹ nhàng tan vào không khí, bầu trời đen kịt nặng nề trút mưa xối xả, tạt lên cơ thể mỏng manh yếu ớt kia.

23h20", trời tạnh hẳn, sau cơn mưa không gian thoáng đãng hơn rất nhiều, mùi ẩm ướt bốc lên xộc vào mũi khiến Lạc Khê tỉnh táo, lúc này mới để ý toàn thân cô nãy giờ tắm mưa ướt từ trên xuống dưới, khẽ lau đi giọt nước mắt, cô hít hít vài cái, từ từ đứng dậy khập khiễng rời đi, cô sẽ tìm cách khác, dù đi ăn trộm cô cũng phải đào ra 5 vạn.

Bỗng từ sau truyền đến tiếng xe inh ỏi, cô theo bản năng xoay nguời lại, nhìn chằm chằm vào chiếc xe, một phút sau người trợ lý kia xuống xe, chậm rãi nói:“ Lăng tiên sinh gọi cô lên xe” Hắn chưa bao giờ thấy ông chủ lại cho mời một cô gái lên xe, chậc chậc, lại còn là cô gái đòi ngủ kia!

Lạc Khê ngẩn người, tưởng lỗ tai mình nghe nhầm, đến khi bị trợ lý thúc giục mới chậm rì rì lên xe, ngồi phía sau cùng với người đàn ông kia, hô hấp cô bỗn chốc rối loạn! Không phải vì sợ mà là vì mùi đàn hương dìu dịu bay xung quanh chóp mũi cô, hai bàn tay nhỏ không tự chủ đươcj xoắn lại với nhau, cực lực nhẫn nhịn.

Lúc này Lăng Thiên Hàn mới buông máy tính trong tay ra, lạnh lẽo mở miệng:“ Một đêm năm vạn!”

Cả trợ lý lẫn Lạc Khê sững sờ, hắn vậy mà lại đồng ý ngủ với cô? 5 vạn không phải là một con số nhỏ a!? Hắn cứ như vậy bình thản đồng ý, cứ y như chuyện này chẳng có gù quan trọng cả, người đàn ông này rốt cuộc là ai?

Trong giây lát, Lạc Khê có cảm giác sợ hãi, cô chọn hắn là đúng hay sai đây? (:v chắc đúng, xin chúc mừng chị đã đi đến những ngày tối tăm)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.