Tình huống trong phòng còn khiến người ta bất an hơn bên
ngoài.
Một hàng tay súng đứng
ở lan can lầu 2 của kho hàng, ngắm bắn bốn con tin.
Mục tiêu của loạt
súng bắn tỉa ở cửa sổ là số con tin ở chính giữa.
Nóc kho hàng nào cũng
có bảo vệ đi tuần bốn phía, có thể thấy ý thức phòng bị của đối phương nặng cỡ
nào.Mặt đất đầy xác chết, nhìn tình huống thì có lẽ là băng mafia thất bại
trong cuộc đọ súng lúc nãy.
Không khí nồng nặc
mùi máu tanh, xộc hết vào mũi mọi người.Tần Vịnh cầm con dao trên bàn cắt dây
trói tay Lâm Phàm, ôm lấy cô thản nhiên ngồi xuống trước mặt tay trùm, đã diễn
trò thì phải diễn cho giống một chút.Lâm Phàm ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn,
vùi đầu vào hõm vai hắn, ôm chặt cứng, hoàn toàn xây dựng tâm trạng sợ hãi khủng
hoảng.Trân Hương cũng được cởi trói, ngồi xổm co ro trong một góc, ánh mắt nhạy
bén quan sát bố trí của các họng súng bắn tỉa chung quanh, kế hoạch là một lát
phải bắt tên trùm trước hay là giết bọn bắn tỉa ở cửa sổ trước.“Anh Tần, còn cần
bao lâu nữa?” Trùm mafia có phần sốt ruột.“Ít nhất phải nửa tiếng nữa trực
thăng mới tới được.” Tần Vịnh tì trán lên đỉnh đầu Lâm Phàm, khiến người ta
không nhìn ra biểu cảm trên mặt hắn lúc này.“Sao lâu thế?” Gã đẹp trai được gọi
là anh ba hoài nghi nhìn hắn chòng chọc.“Nó là trực thăng, không phải tên lửa.”
Tần Vịnh nhìn nhìn người đẹp rũ đầu tuyệt vọng trong góc, ánh mắt sâu xa khó
dò.“Hừ! Đừng có mồm loa mép giải với ông.
Mày mà dám dở trò, đừng
mong toàn thây.” Tên anh ba kích động đập bàn.Tần Vịnh chẳng buồn nhúc nhích,
bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Lâm Phàm như đang vỗ về cho cô bớt sợ.Tay trùm thấy
vậy đan hai tay, chống cằm pha trò “Anh Tần không cần để ý, tính chú ba xấu vậy
đó.
Bây giờ chúng ta nói
chuyện tiền nong, năm triệu… đô la.” Tay trùm được voi đòi tiên.
Vốn dĩ yêu cầu ZF đưa
tiền chỉ để giảm nhuệ khí của đối phương, điều kiện chân chính là an toàn rút
lui, đương nhiên cầm thêm được tiền cũng không tệ, bây giờ con cá lớn chui vào,
tội gì bỏ qua?“Hê, mày không sợ không còn mạng cầm tiền sao?” Nói chuyện không
phải Tần Vịnh mà là người đẹp yếu đuối kia.
Chỉ thấy cô ta uyển
chuyển ngước mặt lên một cách yểu điệu, sóng mắt long lanh, từ đôi môi đẹp đẽ
kia nhả ra những từ ngữ gây sự trắng trợn.“Con điếm này mày nói gì?” Trừ mấy
con tin biết chuyện ra, toàn bộ người của đối phương đều sửng sốt, ả sợ quá hóa
điên rồi à? Nhưng trùm mafia trông thấy mắt cô ta thoáng hiện sát khí liền nảy
sinh nguy cơ mãnh liệt, ả này quả nhiên có vấn đề.“Mẹ nó, lừa bọn ông?” Tên
trùm móc súng nhắm vào cô ta, bọn chúng giật mình lập tức đồng loạt giương súng
toàn bộ chĩa về phía bọn họ.“Ha ha, dễ kích động như vậy, đùa không vui đâu ~”
Cô gái cười tươi như hoa, giọng điệu nũng nịu có chút tiếc nuối.Lâm Phàm phát
hiện tay cô ta hơi động, nhanh như chớp ôm Tần Vịnh lăn xuống bậc thềm.
Trên tay người đẹp
không biết xuất hiện hai khẩu súng lục từ bao giờ, nhả đạn khỏi cần ngắm.Trân
Hương thấy thế, rút khẩu súng lục bán tự động trong tay áo ra, nhún chân nhảy
lên đằng sau thùng đựng hàng, không ngừng nã đạn vào những tên bắn tỉa ở các ô
cửa sổ.Lâm Phàm chắn trước mặt Tần Vịnh, cũng móc hai khẩu súng lục kèm lưỡi lê
trong tay áo ra, liên tục nhả đạn vào các tay bắn tỉa, cản trở bọn chúng bắn
con tin.
Đối phương cũng bắt đầu
phản kích trong thời gian rất ngắn, tên trùm và tên anh ba tức tốc trốn sau bục
sắt.
Bảo vệ cầm súng trên
lầu 2 không tấn công được Lâm Phàm và Tần Vịnh trốn dưới bậc thang nên không ngừng
tấn công Trân Hương và người đẹp, còn phải tránh bắn trúng đồng bọn.Nhất thời
khói súng mịt mù, vôi vữa trên vách tường bị đạn bắn trúng rớt lả tả, vách tường
lủng lỗ chỗ, phát ra tiếng bụp bụp nặng nề cùng với tiếng coong coong do đạn bắn
trúng cửa thép.Từ ngoài nhìn vào, kho hàng giống như một cái máy nổ bắp, từ bên
trong phát ra tiếng nổ đùng đoàng.
Bảo vệ trên nóc kho
phát hiện tình huống bất thường, giơ AK47 lên nhắm đám con tin chuẩn bị tảo
phanh, bọn chúng chỉ kịp nhả ra một viên đạn đã bị các đặc nhiệm bắn tỉa ở các
góc nhắm chuẩn một phát toi mạng.“Trúng mục tiêu, còn dấu hiệu sống.” Ngô Nhất
Hoành nằm sấp trên đất báo cáo “Đầu mục tiêu.” Chỉ huy kế bên ra lệnh.Lại một
tiếng súng điếc tai vang vọng trong không trung, đối phương hoàn toàn bất động.Nhưng
vì trước đó bọn chúng đã bắn phá, không ít người bị thương, tiếng súng liên tiếp
cùng với tiếng la hét làm thần kinh người ta cơ hồ đứt đoạn.
Đặc nhiệm mang theo
khiên đều xông lên bảo vệ con tin đã túa ra chạy tán loạn, một số đặc nhiệm liều
chết giơ khiên chống đạn lên chắn trước những người bị thương.Lúc mọi người chuẩn
bị đón nhận cơn mưa đạn kinh hoàng từ trong kho hàng phát ra lại kinh ngạc phát
hiện, các cửa sổ kho hàng toàn là vết máu và vỏ đạn, không ai biết bên trong
đang xảy ra chuyện gì, nhưng hình như bọn họ… an toàn rồi.Trong phòng mịt mù, nồng
nặc mùi vôi vữa bụi bặm, lưu huỳnh khiến người ta không nhìn rõ chung quanh.
Người đẹp kia giống
như la sát, hai tay cầm hai khẩu Glock17, tốc độ bóp cò nhanh không thể tả, dường
như đã đạt tới cảnh giới không người.
Âm thanh này làm Lâm
Phàm nghĩ tới lúc nhỏ, hàng xóm đốt pháo đầu năm, tiếng nổ không ngừng lấy một
chút.Cô ta mỉm cười đầy hưởng thụ, nã súng một cách phấn khích.
Hai cánh tay thon dài
không ngừng dang ra hoặc đan chéo vào nhau.
Phối hợp với tiếng
súng, vỏ đạn không ngớt rơi lanh canh trên đất, mà cô ta tránh được hết mọi
phát súng của đối phương.
Không, nên nói là,
khoảnh khắc đối phương ngắm chuẩn cô ta, chuẩn bị bắn trúng thì cô ta đã đi trước
một bước, tiễn gã đó về tây phương.Cô đang xem đến khúc hứng thú nhất thì một
thứ nảy lên, nằm trên mặt đất, theo lực đẩy của súng bắn không ngừng lăn về
phía sau.
Tần Vịnh chộp lấy Lâm
Phàm ngã người ra sau.
Đùng một tiếng, chung
quanh nổ tung.
Thì ra là tên anh ba
quăng một trái lựu đạn 67, đáng sợ không phải là phạm vi phát nổ mà là dư lực của
nó.
Cho dù Tần Vịnh đã ôm
Lâm Phàm lăn ra sau thùng hàng thì vẫn có không ít mảnh vỡ xé rách không khí
găm vào lưng hắn.Lâm Phàm trợn tròn mắt, luống cuống nhìn Tần Vịnh đè trên người
mình, che chở cho cô, hai tay run rẩy bợ lấy má hắn “Kojiro? Kojiro?”“Không
sao, anh không nỡ để một mình em sống trên đời đâu.” Tần Vịnh mở mắt cười nói,
chóp mũi hai người đụng vào nhau, vài sợi tóc đen chọc lên trán Lâm Phàm.Lâm
Phàm ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nghểnh cằm lên dán môi mình vào đôi môi mỏng
gợi cảm của Tần Vịnh.
Đáng tiếc chỉ chạm
vào vài giây, Lâm Phàm đã nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cảnh giác nhìn chằm chằm chung
quanh.Từ đầu chí cuối, tiếng súng không hề ngừng.
Lúc này đối phương chỉ
còn lại mỗi anh cả và anh ba nấp sau bục sắt.
Vai và đùi Trân Hương
cũng bị trúng đạn, may mà không đụng vào động mạch.Lâm Phàm cũng chỉ bị bóc một
mảng da, nếu lúc đó Tần Vịnh không kịp thời che cho cô, e là bây giờ cô đã đi gặp
bà ngoại rồi.Người đẹp chạy mấy bước, tung người nhảy lên bục sắt, lấy tốc độ
như gió lốc giơ súng bắn vào tay phải đang cầm súng của tên anh ba.
Cùng với tiếng kêu thảm
thiết của gã, người đẹp thích thú cất súng trong tay trái, rút một con dao găm
ra không ngừng sượt qua gân tay gân chân, động mạch của anh ba, say sưa như
đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật.
Tốc độ cực nhanh, mấy
giây sau vết thương mới trào máu, một tay cầm súng khác không ngừng đánh bạt
bàn tay cầm súng của tên trùm, đùa bỡn chĩa họng súng vào giữa hai chân mày
gã.“Thuật đấu súng mạnh thật…” Trân Hương sững sờ lẩm bẩm, che vết thương cố sức
đi tới bên cạnh Lâm Phàm hỏi “Anh ta thế nào rồi?”Tần Vịnh nằm sấp trên đất muốn
đòi hôn thêm cái nữa, ỉu xìu sờ trán không nói, mấy bà cô giả vờ yếu đuối này,
người nào người nấy đều không giống người.Lâm Phàm đau lòng quỳ xổm bên cạnh,
không dám chạm vào hắn, sợ vết thương nặng thêm.
Cô đâu có biết, Tần Vịnh
hành động kịp thời, lại có mấy thùng hàng kiên cố che chắn nên vết thương trên
lưng hắn nhìn thì máu me kinh hồn, thực chất chỉ tróc da mà thôi.
Cái này gọi là lo quá
hóa hoảng.Tần Vịnh chậm chạp đứng dậy, không quên ôm Lâm Phàm thuận tiện dựa
vào người cô.
Vừa rồi Lâm Phàm chủ
động hôn hắn, kiếp nô tài của hắn có thể trở mình thành địa chủ được rồi.“Cô
gái này mạnh quá, không biết cô ta sẽ làm gì với chúng ta.” Lâm Phàm hơi lo lắng,
nếu cô đấu với cô ta, cơ hội thắng không có lấy một phần trăm.“Yên tâm, cô ta sẽ
không làm gì chúng ta.” Tần Vịnh tự tin trả lời, thấy hai người nhìn mình không
hiểu, hắn nhướng mày giải thích “Chiếc trực thăng MI24 của anh mua từ chỗ cô
ta, vả lại còn có mấy giao dịch chưa hoàn thành, sao cô ta để anh chết được?”Lâm
Phàm ngộ ra “Anh đã nhận ra từ đầu rồi?”“Ừ, năng lực của cô ta đối phó mấy tên
này chắc là không vấn đề gì.
Bằng không sao anh để
em mạo hiểm chui vào được?” Tần Vịnh kiêu ngạo đáp.“Anh buôn lậu vũ khí?” Trân
Hương sắc bén chỉ ra điểm mấu chốt, Tần Vịnh hơi xấu hổ ho khẽ, không trả lời
câu hỏi của cô.“Không phải lúc nãy mày hỏi tao là ai sao? Bây giờ mày sắp chết
rồi, để tao nói cho mày vậy.” Người đẹp say mê nhìn máu phun ra từ các động mạch
của tên anh ba, ngồi sụp xuống bên cạnh gã, yểu điệu thò đầu vô khoảng trống giữa
vành tai hai tên, cằm nhếch lên một cách hoàn mỹ, bờ môi đỏ thắm khẽ hé, thong
thả nhả ra hai chữ.
Tiếng nhỏ tới mức chỉ
có hai kẻ quỳ sau bục mới nghe được.Chỉ thấy hai người kinh hoàng trợn trừng mắt,
toàn thân run lẩy bẩy.
Người đẹp cười khẽ,
nuối tiếc đứng dậy “Đáng tiếc không có thời gian chơi với chúng mày, hôm nay
tao vui lắm đấy.” Khẽ híp mắt hưởng thụ, lẩy cò súng.Hai tên mafia ngã xuống đất
chết không nhắm mắt, tròng mắt rã rời nhìn nóc nhà kho trừng trừng.“Tiểu thư, vừa
rồi cô nói tôi buôn lậu vũ khí, tôi giận lắm nhé.
Người ta buôn bán
đàng hoàng đấy.” Người đẹp che miệng mỉm cười, sóng mắt đong đưa quyến rũ nói không
nên lời.Ai ngờ cô ta đang nói nói cười cười lại nhấc tay cầm súng lên, chĩa vào
Trân Hương, mỉm cười dịu dàng “Thời gian thực sự không đủ, cô cũng cùng chết
đi.”“Nếu cô ra tay, việc làm ăn của chúng ta lập tức chấm dứt.” Tần Vịnh lạnh
lùng lên tiếng, nói thật giờ phút này hắn vẫn không đoán được chính xác lối suy
nghĩ của người đàn bà này.
Lâm Phàm căng thẳng
siết khẩu súng trong tay, biết nếu cô ta thật sự ra tay, e là bọn họ lành ít dữ
nhiều.“Ồ ~? Sao có thể như vậy ~” Người đẹp bất mãn chu đôi môi đỏ mê người
nũng nịu song súng trong tay vẫn buông xuống.
“Được rồi, anh Tần
anh thiếu nợ tôi một lần nha.” Nói xong nháy mắt giấu súng đi, khiến Lâm Phàm
không khỏi âm thầm than thở, thuật đấu súng của cô ta rất giỏi mà thuật giấu
súng cũng hạng nhất.“Ha ha, lát nữa chắc đặc nhiệm sẽ xông vào.
Có phải cô không tiện
ở lại không?” Tần Vịnh mỉm cười nhắc nhở, lòng thì đổ mồ hôi lạnh, may mà cô ta
còn băn khoăn, không có làm việc tùy hứng.“Tôi cùng mọi người đi ra.” Người đẹp
vuốt lại mái tóc đen rối bời, quay đầu cười tươi tắn với bọn họ.Trân Hương đứng
sau cùng, mặt tối sầm, đột nhiên mở miệng “Cô là Hera.”