Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 51



“Cô chủ, cô muốn ăn trái cây gì để chúng tôi gọt.” Má Trương hơi thấp thỏm, tinh thần Lâm Phàm không được ổn định, đột nhiên lại muốn lấy dao gọt trái cây, bà không thể không nghĩ lung tung được.Lâm Phàm liếc bà một cái, tự mình đi mở hộc đựng dao ra, tay nhẹ nhàng lướt qua đủ loại dao, cuối cùng chọn một con dao gọt trái cây bình thường nhất trong số đó, rút ra rồi nói “Không cần đâu, má Trương.”Nói xong đi tới tủ lạnh, chọn một ít trái cây cho vào khay rồi về phòng.Tiểu Ngọc đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Hương, len lén đi tới kề tai má Trương “Má Trương… cô chủ liệu có…”“Đừng nói bậy!” Má Trương không chờ cô ta nói xong đã gầm lên, kỳ thật trong lòng bà cũng không dám chắc.Nghĩ nghĩ, múc một chén canh gà ác hầm chưa tới lửa ra, chậm rãi đi theo Lâm Phàm về phòng.Vào phòng thấy Lâm Phàm chỉ đặt khay trái cây và dao lên bàn rồi đến bên nôi canh hai đứa con, má Trương nhìn quanh kiếm Lí Phương nhưng không thấy tăm hơi.“Cô chủ… thừa lúc canh gà còn nóng cô uống đi?”Lâm Phàm nghe xong đứng dậy cầm lấy chén canh, giống như uống thuốc, làm vài ba ngụm là hết, đưa chén lại cho má Trương.

Thấy bà cầm chén không còn đứng xớ rớ trong phòng, lấy làm lạ hỏi “Má Trương, bà có chuyện gì sao?”“Ơ, không ~ không có, sao Tiểu Phương không ở trong phòng?”“Tôi bảo chị ấy đi mua giúp tôi ít đồ.” Thật ra là Lâm Phàm cố tình kiếm cớ đẩy Lí Phương đi, tiện bề điện thoại cho Hera.Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Vừa nói tới Lí Phương đã thấy chị xách một hộp ô mai to đùng đi vào “Cô chủ, cô xem phải loại này không.”Lâm Phàm không buồn nhìn, cầm lấy cảm ơn.Má Trương thấy vậy len lén túm Lí Phương qua một bên “Lần sau cô chủ bảo cô đi mua cái gì thì nói chúng tôi một tiếng là được, cô ở yên trong phòng canh cho kỹ, không được đi đâu.”Lí Phương thắc mắc “Vì sao?”“Đừng có hỏi vì sao, cô cứ làm vậy là được.”“Vâng.”…Đêm đến, mọi người trong biệt thự đều đã ngủ say.Mặt trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên không, trời mưa nên không có một vì sao nào.Phòng Lâm Phàm chỉ để một ngọn đèn đầu giường mờ mờ, cô ngồi trước cửa sổ lẳng lặng chờ đợi.Nhìn con dao gọt trái cây nằm trên bàn cách đó không xa, cô cảm thấy an toàn đôi chút, hai cục cưng cô cũng viện cớ sức khỏe không ổn, để Lí Phương ôm cả nôi dọn qua phòng cách vách ngủ.Lí Phương nhớ đinh ninh lời má Trương dặn lúc ban ngày, tuy không dám chống lại lời cô chủ nhưng vẫn lặng lẽ đến trước cửa phòng, kê tai lên nghe lén động tĩnh bên trong.Đột nhiên chị nghe tiếng Lâm Phàm mở cửa sổ, bụng thầm lầu bầu.

Cô chủ này chẳng chịu chăm sóc mình gì cả, mới ở cữ xong mà cứ mở cửa hứng gió hoài rồi làm sao.Nghĩ nghĩ lại lo lắng hai đứa bé một mình trong phòng, chị lại quay về phòng ngủ nhỏ canh chúng.Lâm Phàm lắng nghe tiếng động khẽ nơi cửa xa dần, thở hắt ra.Sau nửa đêm, trời tối đen như một mảnh vải rớt vào thùng thuốc nhuộm.Mưa đã ngừng từ lâu, gió thổi qua mang theo mùi bùn đất ẩm ướt.Một bóng đen khỏe mạnh lướt vào phòng như bóng ma.“Cô Lâm, còn chưa ngủ à?” Hera biết rõ còn vờ hỏi.Lâm Phàm thản nhiên “Tọa độ.”“Ha ha, cô Lâm nóng nảy quá.” Hera bước vào tầm sáng, đột nhiên Lâm Phàm có cảm giác, cô ta rất hốc hác.Tuy biểu hiện của cô ta không khác gì thường ngày, nhưng đáy mắt dưới ánh đèn mờ ảo lại thoáng qua một thứ tình cảm mà cô không giải thích được.Giống như Trân Hương nói, cô ta bây giờ, điên cuồng.Hera lấy ra một tờ giấy mỏng cũ rích, đưa cho Lâm Phàm xong thì nghênh ngang ngồi xuống ghế, lướt mắt qua cái bàn kế bên, miệng cong lên cười nhạo.“Không dám giấu vũ khí trước mặt tôi nên tự lừa dối mình, chọn lấy một con dao gọt trái cây à?”Lâm Phàm nghe xong tay hơi khựng lại, bình thản đáp “Cô nghĩ nhiều quá, tôi không thích ăn trái cây không gọt vỏ mà thôi.”Hera nhướng mày, có vẻ chấp nhận cách nói của cô.Lúc Lâm Phàm đang cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ trong tay, điện thoại bất ngờ reo lên.Nhìn màn hình hiện tên Trân Hương, Lâm Phàm do dự một lát vẫn ấn nút nhận, đang định nói với cô ấy, Hera đang ở đây thì Trân Hương đã không chờ kịp lên tiếng, trong đêm khuya vắng lặng nghe rõ mồn một.“Phàm tử! Cậu coi chừng Hera! Heron chết rồi! Chẳng trách tớ cảm thấy cô ta không ổn!!”Lâm Phàm giật mình nhìn Hera, thấy cô ta vẫn cười tươi như cũ, chỉ là trong mắt ngập đầy sát ý.Lâm Phàm hắng giọng, cố trấn tĩnh trả lời “Yên tâm đi, hắn chết không liên quan đến tớ, Hera không cần thiết trút giận lên đầu tớ.” Nói rồi cô nhìn Hera chằm chằm, muốn nhìn thấy ánh mắt đồng ý của cô ta.“Ai biết được, vốn tính tình cô ta nắng mưa bất chợt! Lỡ biến thái lên thì làm sao! Cậu phải cẩn thận đấy!” Trân Hương không yên tâm dặn dò, thầm hối hận nên điều tra kỹ mới đưa cho Lâm Phàm cách liên lạc.“Ừ, biết rồi, tớ cắt máy trước.” Sợ Trân Hương lại nói cái gì đó chọc giận Hera, Lâm Phàm vội vàng cúp máy, mím môi nhìn Hera, cân nhắc xem nên mở miệng thế nào trong tình huống không dò xét được ý nghĩ của cô ta.Ai ngờ Hera lại cười khe khẽ, cặp chân dài vắt lên tao nhã “Cô Lâm nói đúng, anh ấy chết không liên quan đến cô, sao tôi lại giận cá chém thớt sang cô được.

Bây giờ, đưa thẻ dữ liệu ra đây.”Thấy Lâm Phàm còn do dự không quyết, cô ta hơi bực mình tiếp tục nói “Cô cảm thấy, nếu thật sự tôi muốn giận cá chém thớt, dựa vào cô có thể cản được tôi giết chết tất cả người trong nhà này sao? Tất cả.”Lâm Phàm hít sâu một hơi, theo cô ta nói, nếu cái chết của Heron có liên quan đến bọn họ, cô ta đã không chờ tới bây giờ mà trực tiếp ra tay giết sạch người trong nhà rồi, thế nên bây giờ chỉ có thể đi một nước cờ hiểm “Cô rất đau lòng, phải không?”Hera không ngờ Lâm Phàm hỏi đột ngột như thế, sững sờ mấy giây lại bắt đầu cười điên cuồng, cười đến ứa nước mắt.

Thong thả chờ tiếng cười dịu đi, vươn tay lau khóe mắt gằn giọng hỏi “Sao, muốn chơi chiêu bài thân tình với tôi?”“Không, là Vincent hại chết chồng cô, đúng chứ?” Lâm Phàm hỏi xong câu này, cơ bắp toàn thân căng cứng.

Cô đang cược, như Tần Vịnh nói, Hera là thủ hạ đắc lực của Vincent nhưng cô ta lại bắt tay với Raphael, Tần Vịnh trừ Vincent.

Chỉ có hai cách giải thích, một là cô ta có mối thù không đội trời chung với Vincent, hai là, cô ta muốn tiếm quyền.Mặc kệ là lý do nào, hành vi của cô ta đều là đang đi trên sợi thép lơ lửng trên trời.

Một khi bị Vincent phát hiện, hậu quả e là chỉ có tan xương nát thịt.Có thể làm chồng Hera, lại dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, sợ rằng Vincent đã phát hiện ra mục đích của họ, cho nên…Lâm Phàm không biết suy luận của mình có hợp lý không nhưng cô thấy sắc mặt Hera bắt đầu thay đổi.Chợt buồn chợt vui, dường như từng lớp mặt nạ trên mặt cô ta thay đổi, có thể rách bất cứ lúc nào.Cô có cảm giác rất mãnh liệt, Hera đã điên rồi.“Ha ha ha ~ Cô Lâm, tôi có nên tôn cô là Sherlock Holmes không đây?” Đột nhiên Hera đứng dậy, rèm cửa bị gió thốc vào hất tung lên.Cô ta đứng giữa tấm rèm, giống như ma nữ nửa đêm tới đòi mạng.“Sherlock Holmes thì chẳng cần đâu, mục tiêu của chúng ta đều là Vincent, nên tôi hi vọng cô cho tôi đường đi chính xác.” Lâm Phàm ngấm ngầm thở ra, từ từ nhích lại gần bàn, mặt ngoài thản nhiên nói, kỳ thật cô cũng không dám chắc thứ trên tay là thật hay giả.Hera nghe xong mặt nhuốm vẻ thất vọng “Trước giờ tôi không buôn bán dối trá, tọa độ đưa cho cô là thật.

Đưa thẻ cho tôi!” Lúc tay Lâm Phàm chạm đến con dao gọt trái cây, một sợi tơ mảnh trong suốt quấn lấy cổ tay cô.“Cô Lâm, nhúc nhích thêm nữa thì cổ tay dễ thương của cô phải nói lời tạm biệt với cô đấy nhé.” Hera cười quỷ dị.Lâm Phàm nhìn kỹ, quấn cổ tay cô là loại tơ bền đặc chế, đầu dây kia nằm trên tay Hera.Thần sắc cô ta có vẻ hoảng hốt, mê muội nhìn sợi dây trong tay, lầm bầm trong hồi tưởng “Đây là vũ khí anh ấy thích nhất…”Đột nhiên ánh mắt biến đổi, sắc bén hung ác “Thẻ, dữ, liệu.”“Cô quấn vậy sao tôi lấy được.” Lâm Phàm trầm giọng, người phụ nữ này là đồ điên! Nếu không phải vì cô ta có thể cứu Tần Vịnh, thật muốn tống cô ta vào nhà thương điên.Hera nghe xong, mặt lập tức nhẹ nhõm vui sướng, ngón tay nhúc nhích mấy cái, sợi tơ quấn trên cổ tay Lâm Phàm lập tức bị thu về.Lâm Phàm đi tới tủ bảo hiểm nhập mật mã Tần Vịnh nói cho cô biết, gạt một đống kim cương đá quý sang bên, móc một cái hộp nhỏ từ trong cùng ra.Liền bị Hera đoạt lấy.“Chờ chút!” Hera đang nôn nóng định mở hộp ra thì bị cô gọi giật lại.Sợ Hera không nghe lọt, cố chấp mở hộp cô đành nói thật nhanh “Cái hộp này nếu cố mở sẽ bị nổ! Phải có chìa khóa!”“Chìa khóa? Ở đâu?” Cơn giận trong mắt Hera đã bắt đầu bốc lên.Lâm Phàm khẽ trấn định, trả lời “Trên người Tần Vịnh.”Hera nhìn cô trừng trừng, ánh mắt không khác gì một con rắn cực độc.Cô ta từ từ đi tới trước mặt Lâm Phàm, nhéo cái cằm thanh tú của cô, cất giọng âm u lạnh lẽo “Cô Lâm, cô chơi tôi?”“Không, tôi có thể cam đoan, chỉ cần thấy Tần Vịnh, sẽ bảo anh ấy đưa chìa khóa cho cô.”“Ha ha, cô không sợ tôi giết chết các người sao?”“Giết chúng tôi cô càng không lấy được chìa khóa.”Hera thả cằm cô ra, lui lại hai bước cười gian xảo “Tôi đúng là xem thường cô rồi… Nửa tháng sau tôi phái người đến đón cô.

Nếu cô lại lừa tôi, ha ha…”“Đến đón tôi?” Lâm Phàm sửng sốt.Hera liếc cô một cái, đi tới cửa sổ “Không phải cô muốn hợp tác với tôi sao?”Lâm Phàm đã hiểu, xem ra thẻ dữ liệu rất quan trọng với cô ta.

Quả thật cô rất cần sự giúp đỡ của Hera, ít nhất cô ta quen thuộc với tổ chức của Vincent, bằng không một mình cô muốn đi cứu người đúng là nằm mơ giữa ban ngày.“Nhưng vì sao phải nửa tháng!” Nửa tháng quá lâu, bây giờ một ngày cô đã cảm thấy dài bằng một năm.Hera nhanh nhẹn nhảy xuống ban công, tiếng gió đưa tới âm cuối câu nói của cô ta “Đừng lắm lời.”Xác định Hera đã đi rồi, cả người Lâm Phàm nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.

Đáng sợ, cô ta khiến cho cô cảm thấy còn đáng sợ hơn tất cả những kẻ đã đụng độ trước đây.Ngồi ngây trên đất mãi đến hừng đông, đến khi Lí Phương đẩy cửa bước vào hết hồn trước cảnh tượng trước mặt.Tủ bảo hiểm bị mở ra, bên trong chất một đống hồ sơ và châu báu, mà cô chủ thất thần ngồi trên nền nhà nhìn ra ngoài cửa sổ.“Cô chủ…?” Chị lấy hết can đảm, dè chừng đi tới vỗ vai Lâm Phàm.Lâm Phàm hoàn hồn, nheo mắt nhìn chị, lại dụi dụi mắt mình “Chị Phương, mấy giờ rồi?”“Hơn 6 giờ rồi, tới giờ cho bú rồi, cô chủ.”“Ừ, chị đừng ôm qua đây, tôi qua đó.” Vặn cái cổ cứng đờ, Lâm Phàm đứng dậy, khóe mắt liếc thấy tủ bảo hiểm, tiện tay đóng lại xong thì đi qua phòng ngủ phụ cho hai bé sinh đôi bú.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Khu sầm uất ở Brazil, một tòa nhà cao chọc trời đứng sừng sững.Tần Vịnh và Lâm Lỗi bị giam lỏng ở đây đã nhiều ngày, không ai nghĩ Vincent lại ẩn núp nghênh ngang ở một nơi thế này.20 tinh binh Tần Vịnh dẫn theo đều đóng tạm ở trong cánh rừng mưa nhiệt đới xa xa, lúc đó Vincent gian giảo yêu cầu một mình Tần Vịnh ra mặt, bằng không sẽ cho Lâm Lỗi về chầu ông bà.Tần Vịnh và Raphael nghiên cứu mấy bận, cuối cùng quyết định đơn độc ứng chiến.

Mà tiểu đội mạnh nhất của Raphael cũng quan sát từ một nơi gần đó, chuẩn bị tấn công bất chấp tất cả nếu có sự cố bất ngờ.Thế nên ngày nào Tần Vịnh cũng đứng trước cửa sổ thủy tinh bịt kín bị “giám thị”.

Nếu ngày nào hắn không xuất hiện ở đó, vậy khu sầm uất này nhất định sẽ phát sinh sự kiện khủng bố tấn công.Ngày hôm đó, Lâm Lỗi nhàn rỗi tắm rửa xong đi ra, phát hiện Tần Vịnh ngơ ngẩn nhìn cửa sổ, ranh mãnh hỏi “Nghĩ gì thế?”“Nói nhảm, đương nhiên là nhớ vợ con tao rồi!” Tần Vịnh cứ thấy hắn là tức, thô lỗ đáp.Lâm Lỗi nhún vai ngồi lên giường mình “Thật ra ở chỗ Vincent cũng thoải mái chán, ăn uống đều sáu sao, với lại tao không cần lo bị bắt kết hôn.” Đến bây giờ hắn còn chưa biết mình đã bỏ lỡ cái gì.Tần Vịnh nghe xong đảo mắt, đi tới trước mặt hắn cất giọng khó hiểu “Mày còn nhớ cái cô Tàn Âm hả?”“Đừng nhắc tới cô ấy.” Mặt Lâm Lỗi cứng lại, khó chịu nói, tình cảm đó bị hắn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng.“Không có gì, hỏi vậy thôi, nếu cho mày cưới Tàn Âm mày chịu không?”Lâm Lỗi hung hăng trừng hắn, nằm ngửa ra giường lấy gối đầu che mặt không nói.Tần Vịnh biết điều nhướng mày, lại đi ra trước cửa sổ, nửa ngày đột nhiên hỏi một câu “Vợ tao hỏi tao, sao lại có người họ Tàn, kỳ thật tao cũng rất muốn hỏi…”Đột ngột một cái gối mềm đập mạnh lên lưng Tần Vịnh.“Biến!”…Trưa hôm đó, ông Tần ăn cơm xong, hiếm khi không đến ngay công ty mà cùng bà Tần ôm hai đứa cháu sinh đôi ngồi trong phòng khách chơi.Lâm Phàm thay đồ xong xuống lầu, ngồi trên sofa băn khoăn không biết nên mở miệng thế nào.Thấy vẻ mặt hiền từ ôm cháu của hai ông bà, cô thảng thốt hiểu ra, không có vợ chồng cô, các con cũng sẽ không chịu khổ như mình.“Ba, mẹ! Con muốn đi tìm Tần Vịnh.”Vừa dứt lời, cả phòng khách giống như bị mất tiếng, lặng như tờ, chỉ có hai đứa trẻ thi thoảng u ơ.“Phàm Phàm, Tần Vịnh sắp về rồi, ở nhà chờ đi con.

Với lại vết mổ con vừa khép miệng, tốt nhất không nên ngồi máy bay.” Bà Tần gượng cười nói.“Mẹ, con biết anh ấy không dễ về như vậy.

Ba mẹ lo con tìm anh ấy rồi cũng không về được, hai người sợ bọn trẻ không có con.” Lâm Phàm cúi đầu nói thẳng.Ông Tần một mực rũ mắt không nói, thản nhiên như không để Việt Trạch túm ngón tay ông.“Con biết, con rất ích kỷ.

Đã từng, khao khát lớn nhất của con là có một người chồng đàng hoàng, một đứa con đáng yêu, sau đó để cho con của con hưởng tất cả những gì con chưa từng được thể nghiệm.

Nhưng hiện tại con muốn Tần Vịnh về, con biết mình như vậy là bất công với bọn trẻ.

Nhưng bọn trẻ may mắn hơn con, chúng không cần lo ăn mặc, chẳng những có bà nội, còn có ông nội sẽ yêu chiều chúng hết mực, mà con không thể thiếu Tần Vịnh.”Lâm Phàm nén đau đớn trong lòng, cuối cùng cô cũng là người đàn bà vứt bỏ con cái.

Có lẽ thời thơ ấu cô chưa từng nghĩ tới, sau khi trưởng thành cô lại giống người mình từng căm hận nhất.“Phàm Phàm…” Bà Tần đỏ hoe mắt trước những lời bày tỏ tận đáy lòng cô, đang nghĩ cách làm thế nào để cản, cô bỗng đứng dậy đi tới trước mặt bà quỳ xuống.“Mẹ, nếu con và Tần Vịnh đều không thể trở về, Việt Trạch và Chí Trạch…” Lâm Phàm nhắc tới con bỗng nghẹn ngào nói không nên lời.Việt Trạch, Chí Trạch, xin lỗi các con.

Mẹ muốn đi đón ba các con về, bằng mọi giá cũng đưa ba về.Sau này nhà ta sẽ không chia lìa nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.