Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1144



Chương 1144

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh nắm lấy tay cô mà dịu dàng trầm thấp nói: “Cho nên Hoàn Hoàn, tránh xa Lăng Tiêu ra, hắn sẽ là bùa đòi mạng em thôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn rút tay khỏi lòng bàn tay Đường Nguyên Minh, sau đó trầm mặc thật lâu không nói gì nữa.

Thẳng đến máy tính truyền đến tiếng cảnh báo: “Bít…”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xông lên trước, giọng nói mang theo chút kích động: “Có người lén tiến vào phòng thí nghiệm, xem ra con cá đã cắn câu.”

Chỉ thấy một cái bóng đen đen đang đứng trong phòng thí nghiệm, mấy phút sau mang theo một cái tủ sắt đi ra.

Hệ thống an ninh của Thịnh Thế bị va chạm, người áo đen lập tức đập phá kính nhảy xuống từ cửa sổ.

Đó là cửa sổ lầu sáu mà người áo đen lại trực tiếp nhảy xuống.

Trần Anh Kiệt gọi video call tới, ống kính nhắm ra ngoài cửa sổ, thì ra khi người áo đen nhảy xuống đã treo móc ở khung cửa sổ, có thể nhìn ra thân thủ mạnh đến cỡ nào.

“Đi theo hắn.” Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhếch miệng.

Trần Anh Kiệt trả lời: “Yên tâm, không chạy thoát được.”

Người áo đen cũng không biết họ sớm đã lắp định vị trong hòm sắt, còn nằm trong thứ mà họ muốn, trừ phi họ mở thứ đó ra, nếu không thể phát hiện được.

Mà toàn bộ tập đoàn Thịnh Thế có người đuổi theo, có người sốt ruột, có người mắng chửi, nhưng báo cảnh sát thì vẫn phải báo.

Càng loạn thì Chu Tín sẽ càng tin đã trộm thành công.

Chu Tín càng không biết, trước khi người của ông ta đi vào thì Trần Anh Kiệt đã giả trang thành người áo đen mang một cái tủ sắt ra ngoài.

Chu Tín thông minh như vậy, trộm đồ ra ngoài chắc chắn sẽ không đặt ở nhà mình.

Rất nhanh Trần Anh Kiệt đã có tin tức, tủ sắt được giấu ở đáy ao sen trong nhà Dương Lập.

“Chu Tín này thật là cáo già, giấu đồ ăn cắp ra ở trong nhà Dương Lập, dù xảy ra chuyện thì ông ta cũng phủi sạch mọi chuyện, để Dương Lập đi ngồi tù thay mình.”

Thịnh Hoàn Hoàn nheo mắt lại bắn ra tia sắc lạnh, môi đỏ nhếch lên, trông lạnh lẽo mê người như một gốc hoa anh túc quyến rũ: “Cũng may chúng ta đã chuẩn bị, ông ta muốn tách mình ra khỏi chuyện này à, nằm mơ.”

Nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong mắt Đường Nguyên Minh tràn đầy bất ngờ.

Đây không phải là Thịnh Hoàn Hoàn mà anh quen thuộc, nhưng lại làm anh càng thưởng thức, càng say mê.

Anh vẫn cho là cô và anh không phải cùng một loại người, tới lúc này mới phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn có thể ngọt có thể muối, trong xương cốt cũng có mặt máu lạnh tàn bạo.

Thịnh Hoàn Hoàn như vậy càng làm Đường Nguyên Minh mê muội.

Đường Nguyên Minh thử hỏi thăm dò: “Em định làm gì? Giấu một cái rương khác vào nhà Chu Tín, sau đó dẫn cảnh sát đi bắt?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Như vậy quá hời cho ông ta, muốn làm thì phải làm lớn, để ông ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay người.”

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhếch đôi môi đỏ lên với Đường Nguyên Minh: “Nếu cảnh sát tìm được tủ sắt trong nhà Chu Tín, nhưng đồ trong đó không thấy, đồng thời trong tài khoản cá nhân hải ngoại của Chu Tín có thêm một tỷ, anh nói xem dính đến số tiền khổng lồ như vậy thì ông ta phải ngồi tù bao nhiêu năm?”

Lúc này Đường Nguyên Minh đang cuồng nhiệt vì cô: “Hoàn Hoàn, bây giờ em là một thương nhân chân chính.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.