Lại càng phát ra nghênh hợp anh xâm nhập, một cơn đau đớn như kim châm
muối xáttruyền đến, hai chân cô mềm nhũn, rên lên một tiếng.
Hoắc Lôi Đình giống như nhìn một con mèo nhỏ không chuẩn bị phối hợp tắm rửa, lại rất có kiên nhẫn chuẩn bị chinh phục cô.
Ở phương diện này anh có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, tự tin có thể
trong vòng năm phút để cho cô bay lên tận mây, hoàn toàn chinh phục thân thể của cô.
Nhưng Hạ Bạch không phải dễ đối phó như vậy, cô cắn răng vung cái chân còn lại, trực tiếp đá vào phía dưới chõ phải của anh.
Bốp.
A a a a a a a a! ! ! ! ! !
Hạ Bạch cảm thấy một cơn đau đớn từ nơi ngón chân cái truyền đến.
Anh không bị chút hư hại, mà cô lại bị trật ngón chân!
Thiếu chút nữa Hoắc Lôi Đình không nhịn được cười, cô gái này ngu xuẩn thật có chút thú vị.
Anh thật sự là càng ngày càng coi trọng cô rồi !
Hạ Bạch hận nhất bị người khác nhạo báng, nắm một cái gối, hung hăng đánh ra.
"Đàn ông bỉ ổi, anh sẽ chết không được tử tế! ! Đi chết đi! !"
Gối đầu đánh không đau, tuy nhiên nó cũng làm cho Hoắc Lôi Đình ngưng tiến công.
Cô gái nhỏ này!
Mất công một lúc lại bị trượt tay để cho cô trốn chạy!
Hạ Bạch lăn một vòng trốn xuống giường, khập khễnh đi tới cái kệ gần đó
trong phòng, nắm được một chai rượu, trực tiếp đập vào tường.
Dùng miểng thủy tinh bén nhọn nhắm về phía Hoắc Lôi Đình, "Đừng tới đây! ! !"
Cô vừa uy hiếp anh, mắt vừa nhìn về phía cạnh cửa.
"Ha ha. . . . . ." Rõ ràng anh đã cười một tiếng, "Quả nhiên đủ cay, thì ra em thích kiểu thế này, xem ra hai chúng ta thật đúng là người cùng
đường."
Vóc người cao lớn ép tới, giống như ác ma từ trong địa ngục đi ra!
Anh không chút uý kị, trên mặt nở nụ cười châm chọc, đưa tay phải ra tóm lấy cô.
Hạ Bạch không ngờ anh thật sự không sợ, trực tiếp cầm chai rượu trong tay ném tới mặt của anh.
Hoắc Lôi Đình vội vàng né tránh, thiếu chút nữa thì trượt đến mặt!
Anh không phải là quá chú ý chăm sóc đến bề ngoài của mình, nhưng gương
mặt này nếu có một chút tổn thương, ngày hôm sau sẽ chuẩn bị đăng báo
báo.
Sau đó mẹ và người trong gia tộc sẽ theo hỏi lung tung này kia, những ký giả các tờ báo cũng sẽ níu lấy không thả, suy đoán lung tung!
Phiền toái chết!
Hạ Bạch vừa định chạy liền bị anh nắm đầu kéo vào trong lòng ngực mình, lập tức ôm lên.
"Đem nhiệt tình của em lên giường đi!" Vừa mới dứt lời, trên cổ đau nhói, lần nữa anh bị cô hung hăng cào một cái!
Một cơn tức giận nhất thời dâng lên, anh cắn răng mới không ném cô ra.
Cô gái đáng chết!
Một tay anh nắm lấy cô còn đang ở trên giường, "Diễn đủ rồi thì ngoan ngoãn mở chân ra, tôi không có thời gian đùa với em!"
"Phi! !" Cô từ trên giường giãy giụa ngồi dậy, anh cho rằng mình đang diễn trò?
Sự thông minh của anh cỡ nào kì cục mới có thể nghĩ như vậy! ?
Cô muốn chạy trốn, lại phát hiện phía sau là tường, không thể trốn đi đâu được.
Trên gương mặt tà mị của người đàn ông lộ ra nụ cười lạnh lẽo, dấu vết máu trên cổ càng lộ ra mùi máu tanh.
Anh khoanh tay, từ trên cao nhìn cô.
Vẻ mặt như nói "Em còn trốn nữa không?".
Hạ Bạch biết mình xong rồi nhưng vẫn không cam lòng, hung hăng nhìn anh "Anh sẽ chết không được tử tế! !"
Anh không thèm quan tâm cười cười, "Chết tử tế cũng là chết, chơi em xong rồi chết, không tồi."
Nói xong, kéo ra hộp đựng trang sức bằng vàng ở đầu giường, đè xuống chốt mở ẩn ở bên trong.
Cách cách lộp cộp. . . . . .
Một loạt tiếng vang, trên đỉnh đầu thòng xuống hai xích sắt màu đen tuyền.