“Anh có biết là không có việc thì tôi sẽ không có lương không? Không có lương là thì tôi sẽ không có tiền để đóng học phí. Chưa kể đến học phí, đến cơm tôi cũng không có mà ăn. Anh làm thế có nhẫn tâm quá hay không!” Cố Niệm Niệm tức giận muốn bộc phát.
“Nói xong chưa?” Giọng Cổ Đình Vực lạnh lẽo.
Đôi mắt tĩnh mịch của anh nhìn thẳng vào Cố Niệm Niệm, trêи mặt không lộ chút cảm xúc nào.
Cố Niệm Niệm sững sờ.
“Nói xong rồi.” Cô nói.
“Nói xong thì đến tôi nói. Bây giờ em là vợ trêи hợp đồng của tôi, không cần phải làm nhưng việc này. Tất nhiên là tôi sẽ lo học phí và sinh hoạt phí của em.”
Cố Niệm Niệm hiểu ý Ôn Đình Vực, nhưng cô không muốn.
“Tôi không muốn được anh nuôi, tôi phải tự lực cánh sinh. Anh không được phá công việc của tôi.” Cố Niệm Niệm nói.
“Không phải bao nuôi em. Bây giờ em còn là sinh viên, trách nhiệm là học tập cho tốt, những chuyện khác tôi sẽ phụ trách.” Ngữ khí của Ôn Đình Vực khiến người khác không thể cụ tuyệt.
Lòng Cố Niệm Niệm như mặt hồ bị ném một hòn đá vào, gây nên một trận rung động.
Cô là sinh viên, trách nhiệm là phải học tập cho tốt.
Những lời này từng là câu châm biếm với cô.
Cô cũng muốn chỉ cần học tập cho tốt. Nhưng không có tiền thì học thế nào? Đến học phí cô còn không có, đành phải làm công kiếm tiền khắp nơi.
Nhưng hôm nay lại có người nói với cô, bảo cô chỉ cần học là đủ rồi.
Đúng vậy, Cố Niệm Niêm cô chỉ cần đọc sách, học tập cho tốt, chuyện khác không phải xen vào.
Lời Ôn Đình Vực nói khiến lòng cô ấm áp lạ thường.
“Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa khai giảng, có thể kiếm thêm chút thu nhập, hơn nữa chỉ nửa năm nữa là tôi tốt nghiệp rồi, cũng không còn là sinh viên nữa.” Vì cảm động nên giọng nói của cô không khỏi yếu đi vài phần.
“Em muốn kiếm tiền thì chờ sau khi tốt nghiệp. Hơn nữa, bây giờ không cần phải nghĩ nhiều như vậy, tôi có tiền.” Rồi Ôn Đình Vực dừng lại một chút: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Tôi?” Cố Niệm Niệm không biết đang êm đang đẹp Cố Đình Vợc hỏi thế làm gì nhưng vẫn thành thật đáp: “Bây giờ tôi đang
xưởng trà.”
“Em đợi đó, tôi đến ngay.” Ôn Đình Vực nói xong thì cúp máy.
Ôn Đình Vực nói chuyện luôn mang theo khí thế khiến người khác không thể kháng cự. Như việc anh bảo Cố Niệm Niệm đợi, Cố Niệm Niệm cũng chờ thật.
Trong lúc đợi, Cố Niệm Niệm nhận được điện thoại của Hà Thu Thu: “Niệm Niệm, sao hôm nay cậu vừa đến đã đi rồi?”
“Không thể nói rõ trong vài câu được, sau này mình sẽ kể” Cố Niệm Niệm thấy một chiếc Lincoln từ xa đến, không hiểu sao cô cảm thấy người bên trong chắc chắn là Ôn Đình Vực.
“Được rồi.” Hà Thu Thu suy nghĩ một lúc rồi cúp máy.
Cố Niệm Niệm gần đây có vẻ thần thần bí bí. Cậu ta nghĩ rằng đến khi đi học lại nên tìm cô nói chuyện rõ ràng.
Chiếc Lincoln dừng bên cạnh Cố Niệm Niệm. Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt anh tuấn không giống người phàm của Ôn Đình Vực xuất hiện.
“Lên xe.” Giọng nói anh vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.
“Chúng ta đi đâu đây?” Cố Niệm Niệm không lên ngay mà hỏi.
“Em sợ tôi bán em đi sao?” Ôn Đình Vực nhướng mày.
Cố Niệm Niệm nghĩ một lúc rồi lên xe, nghiêm túc nói: “Anh có tâm lý phòng bị nặng quá.”
“Sao lại nói vậy?” Hai đầu mày Ôn Đình Vực thanh lãnh.
“Như việc tôi hỏi chúng ta đi đâu, anh cũng không nói thẳng, cứ phải quanh co nói chuyện khác để thăm dò thái độ của tôi.” Cố Niệm Niệm nói.
Khóe miệng Ôn Đình Vực co quắp.
“Chúng ta đi lĩnh giấy hôn thú.” Một lúc sau, Ôn Đình Vực nói.