“Tiên sinh cho người đưa đến, nói là tặng cho Cố tiểu thư.” Di Lý nói.
Cố Niệm Niệm mở hộp giấy ra, bên trong đầy chocolate, ăn cả tháng cũng đủ nữa.
Cô tùy tiện lấy một thanh chocolate ra, trêи đó là nhãn hiệu chocolate Pháp mà cô nhắc đến hôm qua với Ôn Đình Vực.
Một sự ấm áp lên lỏi vào lòng cô.
Cô nhìn qua, có rất nhiều loại, chocolate đen nguyên chất, chocolate sữa bò, chocolate hạnh nhân, chocolate sữa chua.
Ôn Đình Vực chắc đã mua hết tất cả các loại chocolate của nhãn hiệu này.
Cô lấy một thanh sữa bò ra nếm thử, rất ngọt.
Ôn Đình Vực là một người tốt, Cố Niệm Niệm nghĩ.
Vừa nghĩ đến thì Ôn Đình Vực đã gọi điện cho cô.
“Tối nay ăn cơm cùng nhau.” Ôn Đình Vực nói, rồi anh bổ sung thêm: “Mẹ tôi ở đây, bữa cơm để ứng phó với bà.”
“Không thành vấn đề.” Cố Niệm Niệm đồng ý ngay: “Đúng rồi, chocolate rất ngon, cảm ơn anh, cảm động quá.”
“Đó là chuyện mà vợ chồng hợp đồng nên làm.” Ôn Đình Vực bình thản nói: “Em không nên quá cảm động, để chìm đắm vào đó.”
Cố Niệm Niệm quýnh lên.
“Anh không sợ tôi cảm động rồi sẽ yêu anh sao?” Cố Niệm
Niệm hỏi.
“Nếu như em muốn vậy thì tôi cũng không phản đối.”
“Tự luyến.” Cố Niệm Niệm thè lưỡi: “Anh yên tâm đi, Cố Niệm Niệm tối sống hai mươi năm nay còn chưa yêu ai, sao có thể bị rung động bởi ân huệ nhỏ của anh chứ.”
“Vậy là tốt rồi, đêm nay tôi đến đón em đi dùng cơm.” Nói xong Ôn Đình Vực cúp máy.
Sau khi cúp máy, Cố Niệm Niệm ngồi trêи ghế bành ăn chocolate.
Vừa anh vừa nghĩ đến cuộc điện thoại của Cố Bân. Cô nghĩ mình vẫn phải tiếp tục đi làm thêm, nếu không thì làm gì có tiền đưa cho Cố Bận.
Đáng tiếc là xưởng trà không để cô làm việc nữa, cô đành đi tìm việc ở chỗ khác.
Cố Niệm Niệm mở điện thoại ra xem thông báo tuyển dụng, sau đó viết tóm lược sơ yếu lý lịch.
Bận bịu mãi rồi cũng đến tối, Ôn Đình Vực lái một chiếc RollsRoyce đến.
Xe như con người anh, âm trầm mà xa hoa.
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu chiếc xe sang chú.” Cố Niệm Niệm thật sự nhìn đến thở dài.
Mấy ngày nay, từ khi biết đến Ôn Đình Vực, cô thấy Ôn Đình Vực lái rất nhiều xe, Lincoln rồi Aston Martin, giờ là chiếc RollsRoyce.
“Em muốn không? Sau này tôi đưa em một chiếc.” Ôn Đình Vục được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.
Cố Niệm Niệm lắc đầu: “Tôi không có ý đó, tôi có xe cũng không biết lái”
Ôn Đình Vực cười nhạt, không nói nữa.
Hôm nay Ôn Đình Vực tự lái xe, không nhanh nhưng rất ổn định, nhanh chóng đến nhà hàng hoa viên JS.
Chưa ăn thịt heo những đã thấy qua heo chạy, Cố Niệm Niệm có nghe nói về nhà hàng hoa viên JS, trong đây chủ yếu phục vụ món Tây, giá siêu đắt.
Nơi thế này Cố Niệm Niệm có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ôn Đình Vực xuống xe, một đôi chân thon dài tiếp đất. Dáng người anh thẳng tắp, khí thế cao ngạo mà lạnh lùng, anh tuấn đến mức khiến cho tất cả mọi phồng hoa trêи cuộc đời này đều phai mờ.
Cố Niệm Niệm theo Ôn Đình Vực đến sảnh, phục vụ nhiệt tình đưa họ đến trước bàn đặt sẵn. Lâm Thải Tình đã ngồi ở đó tự bao giờ.
Sảnh của JS hôm nay hình như đã được bao trọn, cho nên cả sảnh ăn lớn thế cũng chỉ có ba người họ.
Trêи trần treo đèn pha lê chói mắt, tia sáng lạnh lẽo mà tà mị, làm nổi bật lên dung nhan đẹp đẽ của Lâm Thải Tình.