Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 117: Như thế nào, động tâm sao?



Việc ký hợp đồng vô cùng thuận lợi.

Quy mô công ty Linh Thạch không lớn, bối cảnh không đủ, chất lượng sản phẩm lại vượt trội, cho tới nay, bởi vì thiếu hụt tiền bạc, nên việc đóng gói tuyên truyền sản phẩm bị làm qua loa, tạo thành cục diện chất lượng cao lại giá thành rẻ, cho nên bây giờ, thứ bọn họ thiếu nhất, chính là một điểm dựa tài chính hùng mạnh ủng hộ, rất rõ ràng, vô luận xét về bất cứ phương diện nào, Tống thị chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Mà thứ Tống thị nhìn trúng, chính là chất lượng sản phẩm của Linh Thạch, năm gần đây, trên thị trường bán lẻ kim cương chất lượng cao thấp không đều, có rất ít kim cương có độ tinh khiết cao như vậy, hơn nữa, công ty Linh Thạch gần biển, rất thuận lợi cho phát triển thị trường hải ngoại sau này, việc hợp tác của người bọn họ đều có lợi cho đối phương.

Ngày thứ hai sau khi ký hợp đồng, thừa thắng xông lên, Linh Thạch mở buổi họp báo long trọng ra mắt sản phẩm mới, trong buổi họp báo, Tống Mạc giữ vai trò khách quý bước lên khán đài phát biểu.

Sản phẩm mới ra mắt, đương nhiên sẽ mượn thân phận của Tống Mạc đến tạo danh tiếng, nhanh chóng thiết lập danh tiếng.

Dưới ánh đèn flash, người đàn ông cao lớn rắn rỏi, mặc bộ quần áo được cắt may tinh tế, đứng thẳng người, thân hình cao lớn, cho dù không nói một lời nào, đứng ở trên đài cao, thanh cao kiêu ngạo, thu hút hết sự chú ý của mọi người. Bên người anh, là nữ minh tinh mới nổi chạm tay liền bỏng, Dương Lam. Khuôn mặt người phụ nữ thanh lệ, thướt tha xinh đẹp nho nhã, mặc một thân quần áo màu đỏ, càng tôn lên vẻ đẹp của cô, trên khuôn mặt bạch hi mộc mạc, một đôi ngươi đen lưu chuyển nhìn quanh, cặp chân mày lá liễu dài nhỏ, trong thanh thuần có chút lạnh nhạt, mặc dù trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng lại lộ ra lạnh lùng như có như không, làm cho người ta cảm giác không thể khinh nhờn, trong bình tĩnh mang theo tùy ý.

Không giống với những minh tinh khác, õng ẹo làm dáng, ánh mắt quyến rũ phong tình, chỉ là cách một khoảng, một bàn tay yếu ớt khoác lên đầu vai rắn chắc của Tống Mạc, một bàn tay khác đeo chiếc nhẫn kim cương, như có như không khẽ vuốt ve dây chuyền đeo trên cổ, ánh mắt ngẫu nhiên nhàn nhạt rơi vào trên người Tống Mạc, tựa như quan sát, tựa như tìm tòi nghiên cứu, cặp con ngươi đen kia, sâu thẳm như biển.

Những hành động ngắn ngủi giữa hai người, được phóng viên trong buổi họp báo chụp lại, đèn flash nhanh chóng lấp lóe, chuẩn xác chụp tỉ mỉ từng cử động, những thứ này sẽ là chủ đề trang đầu ngày mai.

Một buổi họp báo ra mắt sản phẩm, bởi vì có Tống Mạc đến mà trở nên to lớn nhộn nhịp vô cùng, khí thế hừng hực, khách đến khách đi, lúc trời chạng vạng tối mới kết thúc.

―――

Phòng nghỉ của khách quý buổi họp báo, người đàn ông rảnh rỗi tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, một cái tay lười nhác đặt trên tay vịn, một cái tay tùy ý rũ tại bên người, ngón giữa vân vê một điếu thuốc, khói thuốc màu trắng lượn lờ quanh quẩn giữa các ngón tay, nổi bật lên những ngón tay thon dài mà hữu lực, không có mặc áo khoác, chỉ mặc một áo sơ mi trắng, trên khuôn mặt tuấn mỹ bạch hi, một đôi mắt đen nhẹ nhàng đóng lại, thoạt nhìn lười biếng lại lạnh nhạt, toàn thân đều lộ ra khí thế lạnh lùng người khác chớ lại gần.

Hứa Văn thản nhiên đứng ở một bên, khẽ vuốt cằm, “Tống tổng, yến hội buổi tối ngài có đi không?”

Tống Mạc vẫn nhắm mắt lại như cũ, đưa tay hít một hơi thuốc, tựa hồ là đang suy tư.

Đột nhiên cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Hứa Văn theo bản năng ngước mắt nhìn về phía cửa, Tống Mạc cũng mở choàng mắt, một đôi mắt đen nhánh mà sắc bén nhìn về phía trước.

Lại là Lâm Lam, quần áo màu đỏ nhu thuận đứng ở cạnh cửa, sắc mặt ửng đỏ nhìn anh, vẻ mặt né tránh.

Tống Mạc không lên tiếng, chỉ là thần sắc thập phần lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, trên mặt kiêu căng có chút không kiên nhẫn.

Lâm Lam liền đi đến, cúi thấp đầu, bộ dáng hơi e lệ, cùng người phụ nữ trong buổi họp báo sáng nay như hai người xa lạ, giống như chỉ là một cô gái trẻ trung ái mộ Tống Mạc.

Cũng không bước đến quá gần, trong khoảng cách một mét liền ngừng lại, đưa tay dịu dàng vén tóc lộn xộn bên tai, mới ngước mắt lẳng lặng nhìn về phía Tống Mạc, “Tống tiên sinh, xin thứ cho tôi mạo muội tới tìm ngài, tôi chỉ muốn nói, dạ tiệc hôm nay, tôi hy vọng...” Cô đỏ mặt, đáy mắt lóe lên ánh mắt mong chờ, “Ngài có thể tới.”

Tống Mạc nâng điếu thuốc lên hít một ngụm, con mắt híp lại quan sát trên dưới mấy giây, nhướn mày, “Bên phía đầu tư hay là công ty giải trí gọi cô tới?”

Lâm Lam ngơ ngác một chút, rủ con mắt xuống nhìn chằm chằm mũi chân mình mấy giây, mới đè nặng giọng có chút ngượng ngùng phun ra một câu, “Là ý của tôi.”

Tống Mạc nhìn chằm chằm cô mấy giây, mới lần nữa nhắm mắt lại, dựa lưng về thành ghế, một tay vuốt mi tâm, giọng nói trầm thấp từ tính không nóng không lạnh rơi xuống, “Trợ lý Hứa, tiễn khách.”

“Tống tiên sinh, kia...” Lâm Lam lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, “Ra ngoài.”

Lâm Lam chợt ngẩng đầu, có chút không dám tin nhìn về phía người đàn ông ngồi phía trước cách đó không xa.

Những năm gần đây, đối với đàn ông, cô chưa bao giờ thất thủ, cũng chưa bao giờ có người đàn ông trực tiếp cự tuyệt cô như vậy.

Hứa Văn nhìn Tống Mạc, lại nhìn Lâm Lam đang ngơ ngác đứng tại chỗ, mới lộ ra nụ cười ôn hòa, “Thật ngại quá Lâm tiểu thư, Tống tổng chúng tôi mệt mỏi, xin ngài rời đi.”

Lâm Lam cũng không lên tiếng nữa, cúi thấp đầu, mất mác đi ra ngoài.

Lúc này Hứa Văn mới quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông nhắm mắt không nói gì, “Dạ tiệc lát nữa...”

Ngón tay thon dài của Tống Mạc phủi phủi khói thuốc, “Đi.”

Ngoài cửa, Lâm Lam lẳng lặng đứng ở một bên cửa, thân thể dán thật chặt lên vách tường, đôi mắt thập phần sắc bén nhìn chằm chằm ngay phía trước, lỗ tai đặt sát cánh cửa.

Qua khe cửa cô nghe anh nói một câu “Đi”, cánh môi thình lình nở nụ cười vui vẻ, trong đáy mắt, ánh mắt sáng chói, lộ ra xinh đẹp cùng lãnh ý.

Khinh thường liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, nâng cằm, dáng người nhẹ nhàng biến mất cuối hành lang.

―――

Dạ tiệc được tổ chức ở Minh Hương Quốc Tế.

Sảnh yến hội rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng chói mắt, đá cẩm thạch trong vắt hiện ra ánh sáng mênh mông, trên bàn dài bách hợp hoa hồng được sắp xếp ngay ngắn, bên trong sảnh là những vị khách mặc đồ tây sang trọng, nhân viên tạp vụ bưng khay xuyên qua đám người, trên khay, những chiếc ly đế cao được sắp xếp thật chỉnh tề, chất lỏng màu đỏ lưu động trong ly, bầu không gian ngợp trong vàng son, trong không khí tràn đầy mùi hương thức ăn cùng với hương thơm của rượu, trêu chọc kích thích vị giác của con người, thịnh yến tràn ngập trong thị giác cùng vị giác chậm rãi mở màn.

Âm thanh đàn violoncello du dương trầm thấp chậm rãi vang lên, vô số người hòa nhập vào sàn nhảy, tiếp theo là những điệu nhảy dưới ánh đèn, tầm mắt rơi đến đâu, đều tươi đẹp xa hoa như thế.

Bên cạnh cầu thang lầu hai rộng mở, trên ghế sa lon không quá thu hút, Tống Mạc một thân tây trang màu đen ngồi yên lặng, trong tay nhẹ nhàng lay động một ly rượu đỏ, mà ánh mắt thâm sâu tĩnh mịch của anh, thờ ơ rơi vào lối vào đại sảnh. Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống vóc người cao lớn của anh, nổi bật lên dáng người vạm vỡ khó có thể thân cận. Khuôn mặt anh mờ ảo, cho dù anh chỉ là tùy ý dựa vào ghế sofa, chân dài thẳng tắp, cánh tay khoác lên tay vịn ghế sô pha, ống tay áo ngân bạch rạng rỡ phát sáng, cũng đủ để hấp dẫn vô số ánh mắt.

Không ít thiên kim hào môn muốn tiến lên, đều bị Hứa Văn tìm cách từ chối.

Ở một góc khác trên ban công, Lâm Lam bộ dạng lười biếng tựa trên vách tường, khóe môi thoáng hiện nụ cười thản nhiên, lẳng lặng nhìn người đàn ông lạnh nhạt, anh khí lạnh lùng cách đó không xa, cho dù chỉ thấy một gò má mờ ảo, cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được, người đàn ông như vậy, quả thật có làm cho vô số nữ nhân si mê.

Bất quá, đáng tiếc.

Bưng ly rượu lên khẽ nhấp một cái, giữa lông mày lạnh nhạt, lộ ra một ý tứ tiếc hận.

Bên tai, đột nhiên vang lên một âm thanh cười khẽ, như mang theo khinh thường, trong trẻo từ trong cổ họng phát ra, sau đó là một giọng nói trầm thấp lơ đãng của đàn ông, “Như thế nào, động tâm sao?”

Lâm Lam thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt rơi trên người đàn ông, hắn mặc một thân áo gió màu đen, dáng người cao ráo, chắn lại ánh sáng sau lưng, trên mặt tuấn lãng thanh tú, một đôi ngươi đen cười mà như không nhìn cô.

Lặng im mấy giây, khóe môi quyến rũ ra một đường cong ôn hòa, đi lên trước, bưng ly rượu trong tay lên khẽ chạm vào ly rượu của hắn, “Vào bằng cách nào?”

Hắn nhàn nhạt nhìn thoáng qua phương hướng sân thượng, vui vẻ trong đáy mắt càng tăng lên, trên mặt lộ ra kiêu căng, “Chỗ kia, một việc cỏn con.”

Lâm Lam khẽ cười một tiếng, “Sao ngươi lại tới chỗ này, không phải hai ngày trước vẫn còn ở Melbourne sao? Như thế nào, mọi chuyện xong rồi sao?”

“Uh, xong rồi, lão đại kêu tôi tới giúp ngươi, ngài nói, người đàn ông này, không phải là người dễ đối phó.” Hắn khẽ lay ly rượu, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Tống Mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng phía xa xa.

Lâm Lam cũng theo tầm mắt của hắn nhìn sang, lặng im mấy giây, móng tay khẽ chọc vài cái trên vách ly, như có điều suy nghĩ, “Phải không?”

Hắn liếc nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đánh giá tình huống bên kia.

Chốc lát sau, ngửa đầu uống một hơi ly rượu trong tay phải, đưa ly rượu bên tay trái còn chưa động tới cho Lâm Lam, “Cầm lấy, tùy thời mà hành động.”

Lâm Lam nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ đang lưu động trong ly rượu mấy giây, “Đợi chút...”

Hắn xoay người, nghiêng đầu, trong mắt mang theo nghi vấn.

“Liều thuốc là bao nhiêu?” Lâm Lam không thể nhận ra nhíu mày.

Ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn cô, mấy giây sau, khóe môi lộ ra nụ cười nguy hiểm mà chết lặng, “Yên tâm, không chết được.”

Lông mày Lâm Lam thả lỏng, không để lại dấu vết nhìn Tống Mạc một cái, người đàn ông này, sao lại trêu chọc tới người kia?

―――

“Vị tiểu thư này, xin hỏi? Tôi có vinh hạnh mời cô nhảy một điệu không?” Giọng nói ôn hòa mà trầm thấp rơi xuống bên tai Hứa Văn.

Hứa Văn lẳng lặng ngước mắt, trước mắt, người đàn ông tuấn lãng đang cười thản nhiên, ôn hòa mà chuyên tâm nhìn cô, mà bàn tay của hắn, thập phần thân sĩ bày ra trước mắt của cô, không tiếng động mời cô.

Dù sao cũng là thiếu nữ cõi lòng đầy ước mơ, đều hi vọng có tình yêu chân thành, lại gặp một người đàn ông đẹp trai như vậy, lòng Hứa Văn khó tránh khỏi run lên.

Nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông mấy giây, khóe môi lộ ra vui vẻ, nhưng nhẹ nhàng lắc đầu.

Đáy mắt của người đó cũng không lộ ra ý tứ gì khác, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như cũ, khẽ cúi người, ánh mắt cố chấp nhìn Hứa Văn, cặp mắt kia, trong suốt, đen bóng.

Tống Mạc luôn trầm mặc nãy giờ đột nhiên ngước mắt nhàn nhạt nhìn người đàn ông, thần sắc xa cách, chốc lát, cúi đầu lên tiếng, “Đi đi.”

Hứa Văn hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tống Mạc, “Tống tổng...”

Tống Mạc khởi môi, “Yên tâm, không có việc gì.”

Hứa Văn dừng một tý, cuối cùng, đặt tay vào lòng bàn tay của người đó, hai người cùng nhau đi vào sàn nhảy.

Trong đám người hối hả, người đàn ông lơ đãng liếc mắt nhìn Lâm Lam cách xa đó, đáy mắt lộ ra vui vẻ không tiếng động.

Lâm Lam nhẹ nhàng vuốt cằm, bưng ly rượu trong tay lên, xuyên qua đám người, từng bước từng bước đi đến bậc cầu thang...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.