Tạo bọt khắp người Tần Lãng, Tần Lãng như con cá chạch trong tay cô trượt qua trượt lại, bọt xà bông quệt vào mặt Tần Ngu, lại không thể che hết vết đỏ ửng trên mặt cô.
Tần Lãng cười hì hì duỗi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mập mạp ra chọc vào khuôn mặt Tần Ngu, "Mẹ, mẹ thích chú kia phải không?"
Tần Ngu trừng Tần Lãng một cái, đáy mắt không ngăn được vui vẻ, "Tiểu nhân tinh, không có cái gì là con không biết."
Tần Lãng nhăn nhăn mũi, "Con không biết là mẹ có phải vứt bỏ ba ba hay không."
Tần Ngu nhéo nhéo khuôn mặt Tần Lãng, "Mẹ sẽ nói cho con biết một lần cuối, người đàn ông kia không là ba của con."
"Rõ ràng chú ấy và con giống nhau như đúc."
"Đó là ngoài ý muốn, trên cái thế giới này có rất nhiều người giống nhau như đúc."
"Đó là sinh đôi, con cùng ba ba lại không phải là sinh đôi."
"..."
Tần Ngu đưa tay vỗ trán, trưởng thành sớm cũng là bệnh, hôm nào cô phải mang Tần Lãng đi bệnh viện xem một chút, xem trưởng thành sớm còn chữa được hay không.
"Tốt lắm, tối hôm nay cũng đừng nghĩ xem Vua Hải Tặc tập 705."
Tần Lãng mím mím môi, không nói thêm gì nữa.
Lúc Tần Lãng mặc quần áo đi ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã nồng nặc mùi thơm của cơm, tiểu côn trùng tham ăn trong bụng bé đã chạy loạn, nuốt một ngụm nước bọt, đến phòng bếp.
Trong phòng bếp, người đàn ông đang đeo tạp dề bận rộn, tạp dề màu hồng phấn thắt ở trên người đó có chút tức cười, Tần Lãng toét miệng cười hì hì đi tới, "Thúc thúc tối hôm nay chúng ta ăn cái gì?"
Tần Lãng vô cùng tự lập, nó biết ở nhà trẻ ngoại trừ không được cãi lộn với đám trẻ ngốc ngốc đáng yêu nó còn biết tâm sự việc nhà với cô giáo, tiếng đồn người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp xe bể bánh tuyệt đối không phải hư danh, Tần Ngu cảm thấy điểm này Tần Lãng được di truyền từ mình, bởi vì Tống Mạc là một ngọn núi băng vạn năm, dù cố gắng cũng không che dấu được tính cách đó, tuỳ thời tuỳ chỗ đều bày ra vẻ mặt giống như người khác đào phần mộ tổ tiên nhà mình, rất đáng đánh đòn, trên người anh từ đầu đã không có loại gen có thể khiến người ta vui vẻ này
Hứa Giang Nam cười vuốt cái đầu nhỏ của Tần Lãng, chúng ta ăn Hồ Điệp Diện.
"Hồ Điệp Diện là cái gì, lớn lên rất giống mặt bươm bướm sao?"
"Nhóc con, con rất thông minh." Hứa Giang Nam phát ra một câu khen ngợi Tần Lãng từ nội tâm, bởi vì em gái của anh Khương Bối khi ở tuổi của Tần Lãng, cho rằng Hồ Điệp Diện chính là bươm bướm làm thành mặt.
Tần Lãng không chút nào khiêm tốn, "Giống ba con."
Tay Hứa Giang Nam đang xắt thức ăn ngừng lại, "Sao không giống mẹ?"
Tần Lãng ngoéo ngón trỏ với Hứa Giang Nam, một bộ dạng thần bí.
Hứa Giang Nam cười đi tới gần, liền nghe giọng nói mềm mại của Tần Lãng, "Mẹ con rất ngốc, chú cũng nhìn ra, bất quá mẹ con không cho con nói với người khác mẹ ngốc, nếu không mẹ sẽ cho con ăn cà rốt một tháng."
"Tại sao con biết ba ba con cũng rất thông minh?" Hứa Giang Nam học bộ dáng của bé hạ thấp giọng hỏi một câu.
"Bởi vì ba ba con là đại tổng giám đốc, thường xuyên lên TV." Bộ dáng Tần Lãng rất tự hào.
Tần Ngu lê dép vào phòng bếp, Tần Lãng lập tức bày ra một bộ dạng nghiêm trang, Tần Ngu giúp Hứa Giang Nam vớt bọt, "Hai người nói cái gì đó, lén lén lút lút?"
Hứa Giang Nam rắc rau thơm đã cắt lên mặt, cười cười, "Vụng trộm khen em xinh đẹp."
Trên mặt Tần Ngu lại ửng hồng, "Bỏ đi, còn vụng trộm, về sau công khai khen, em nhận."