Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 31: Bỉ ổi như vậy



Editor: Trà sữa trà xanh

Khi Cố Uyển Uyển thống hận bắt đầu mắng chửi đến mười tám đời tổ tông của Hứa Giang Nam, bát bát gà đã được bưng, Tần Ngu cùng Tần Lãng ăn khí thế ngất trời, thật vất vả có một cơ hội tốt cải thiện sinh hoạt như vậy, không lợi dụng tốt sẽ có lỗi với lương tâm của mình.

Lúc dựa vào tường đi ra, Cố Uyển Uyển mới kết thúc toàn bộ bữa tiệc chửi bới, lòng đầy căm phẫn một phen vỗ vào bờ vai của Tần Ngu, giống như người bị Hứa Giang Nam vứt bỏ tám năm lại bị Tống Mạc vứt bỏ bốn năm là cô, "Tiểu Ngu Tử (Tiểu Ngu = nhỏ bé, nhỏ tuổi), mình nói cho cậu biết, hai nam cặn bã này, ai cũng không thể gả."

Tần Ngu nôn khan một tiếng, thiếu chút nữa phun ra.

Tần Lãng nhu thuận nhón mũi chân giúp Tần Ngu thuận khí.

Tần Ngu ngước mắt, đáy mắt khắc sâu hình ảnh hai bên đường phố ngũ sắc đẹp mắt, lại hiện lên một tầng nhỏ như vụn vàng, "Gả, vì cái gì không gả, ăn đã xong ngựa cũng là ngựa, còn hơn gả cho một con lừa."

Cố Uyển Uyển đặc biệt khinh bỉ nhìn Tần Ngu một cái, "Chậc, Tiểu Ngu Tử cậu không thể tự giận mình như vậy nha, mặc dù, cậu chưa kết hôn mà có con, nhưng trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao, cái gì nữ chính mang theo con gian khổ mưu sinh, tổng giám đốc bá đạo từ trên trời giáng xuống, ôn nhu lại nhiều tiền, đẹp trai lại cường thế, mặt dày mày dạn đến gần nữ chính, hãm hại lừa gạt thu vào tay, một trứng bồ câu đeo trên ngón tay, nữ chính liền thành thiếu phu nhân nhà giàu, không chừng ngày nào đó cũng có một tổng giám đốc bá đạo từ trên trời giáng xuống lấy cậu tiến vào nhà giàu có, người còn sống, không nên bi quan như vậy."
( Một trứng bồ câu= nhẫn kim cương, chị Uyển tưởng tượng thật phong phú, bái phục)

Tần Ngu vỗ vỗ bộ ngực, đứng thẳng lên, "Trừ phi con mắt của tổng giám đốc bá đạo kia bị phân lấp đầy, còn là một đống phân thật lớn, lấp đầy cực kỳ chặt chẽ đó."

Đôi môi Cố Uyển Uyển khi đóng khi mở lại muốn nói gì đó, Tần Ngu không nghe thấy, lướt qua gò má Cố Uyển Uyển, Tần Ngu chỉ thấy được Lê Nhược, còn có một người đàn ông đứng cạnh cô ấy, người đàn ông đó đang nắm tay của Lê Nhược, còn là mười ngón tay đan xen, giống như cặp đôi vừa mới sa vào tình yêu cuồng nhiệt.

Tần Ngu động đậy đôi môi, trong lòng không biết là kinh hay hỉ, hình như là hỉ lớn hơn kinh, ở trong lòng yên lặng vì Tống Mạc thắp ba nén hương, lại ức chế không được tiếng chiêng trống động vang trời đang nổi lên, thì ra người ta nói không sai, người tốt một đời bình an, người xấu nửa đường rớt hố, Tống Mạc người này cuối cùng đã gặp báo ứng, lại bị vị hôn thê của mình, lớn như vậy bị cắm sừng, ha ha ha ha!

Không đúng, tin tức này khả rất có lợi, cô chụp cảnh này lại, nếu như sau này Tống Mạc muốn chỉnh cô, có một cán chuôi lợi hại như vậy, cô không cần làm cháu của Tống Mạc nữa.

"Hắc hắc..." Cười ngây ngô hai tiếng, từ trong túi móc điện thoại di động ra.

Tần Lãng nhìn Tần Ngu, giương cằm một đôi mắt trắng đen rõ ràng trợn thật lớn, "Mẹ, mẹ thấy cái gì rồi hả?"

Cuối cùng Cố Uyển Uyển cũng hoàn hồn, mắt nhìn Tần Ngu, nói thầm, "Sao lại cười bỉ ổi như vậy?"

Tần Ngu đi vài bước về phía trước, tìm một góc độ ánh sáng sáng ngời, răng rắc răng rắc, nhanh chóng chụp được hình ảnh phóng to của Lê Nhược cùng người đàn ông kia.

Xong việc vui vẻ đưa cho Cố Uyển Uyển, "Xem, đây là vị hôn thê của Tống Mạc."

Tần Lãng chỉ nghe được hai chữ Tống Mạc, ở bên đùi Tần Ngu trừng hai mắt, "Ba ba..."

Cố Uyển Uyển liếc Tần Ngu một cái, "Không tồi, đức hạnh của vị hôn thê của Tống Mạc này, mà sao cậu cao hứng vậy."

Mấy giây sau, giống như là phát hiện đại lục mới, không dám tin nhìn về phía Tần Ngu đang cười vui vẻ, con mắt trừng giống như chuông đồng, "Chẳng lẽ, cậu thích Tống Mạc nam cặn bã này sao? !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.