Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1020: Dập đầu nhận sai được chưa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tru*yện88.vip

Chương 1020: Dập đầu nhận sai được chưa

au khi tắm hơn nửa tiếng, Tiểu Nhan mới thấy mình đã tắm rửa sạch sẽ. Khi Tiểu Nhan choàng khăn tắm bước ra ngoài,

thì thấy mẹ cô vừa nghe điện thoại vừa lau nước mắt. “Tôi cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, ông Chu nhà tôi đúng thật là mệnh khổ, bây giờ ông ấy vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói ông ấy phải ở lại quan sát trong vòng bốn mươi tám giờ...

Bà vừa nói vừa khóc nức nở, khỏe mắt nhìn thấy Tiểu Nhan vừa từ trong phòng tắm đi ra, liền nhanh chóng nói: "Được rồi, tôi bên đây còn có việc, cúp máy đây, không nhiều lời với bà nữa

Sau đó liên cúp điện thoại, lau đi nước một bước tới đứng trước mặt cẩn thận nhìn Tiểu Nhan.

Ma dáng vẻ đau lòng vừa này hoàn toàn không

thấy đầu

Tiểu Nhan cũng không ngạc nhiên, cũng không cảm thấy rằng mẹ cô không quan tâm ba, lúc bà khóc thì thật sự bà cảm thấy thương tâm, mà bây giờ bà không buồn nữa vì bà đang ở bên cạnh Tiểu Nhan.

Mẹ của cô từ trước đến nay đều là một người yêu hận rõ ràng như vậy đấy.

Một giây trước có thể là mây đen dày đặc, giây sau liền trời quang mây tạnh, năm tháng tĩnh lặng.

Trước đây, cô đã được mẹ lấy mình làm gương cho cô noi theo, không nghĩ tới... cuối cùng cô lại rơi vào tay một người đàn ông.

Đương nhiên Tiểu Nhan không dám nói việc này cho mẹ cô nghe, nếu cô nói ra thì cũng sẽ bị mẹ chế cười thôi.

"Cái dạng này còn miễn cưỡng coi được, vừa nãy là cái dạng gì vậy chứ? Cụ ông trông cửa dưới nhà không biết còn tưởng rằng La Tuệ Mỹ này tốt bụng mang ăn mày về nhà đấy.

Tiểu Nhan: ". Mẹ đã nhiều năm không gặp, mẹ có thể đừng hề cứ gặp mặt là xỉa xói con không?"

La Tuệ Mỹ vô tội nhảy mát. "Làm sao? Trong điện thoại mẹ đâu có trách màng gì con, nhiều năm không gặp, mẹ nói con hai câu con liền không vui à?"

"Không có

Tiểu Nhan nghiêm mặt trở về phòng minh, định vào mặc quần áo, kết quả khi mở cửa tủ ra thấy đống quần áo được đóng gói, cô thiếu chút nữa ngất xỉu.

Quần áo năm năm trước cô cảm thấy đẹp đế, bây giờ nhìn lại thấy ngây thơ vô cùng.

Tiểu Nhan không biết nói gì, 'cạch một tiếng đóng cửa tủ quần áo.

La Tuệ Mỹ đi theo sau thấy như vậy, không nhịn được phàn nàn cô: "Làm gì vậy? Không mặc quần áo sao? Con muốn ở trần đi ra ngoài à?"

Nói xong, La Tuệ Mỹ phát hiện con gái đang nhìn mình có chút chết lặng: "Nhìn bà đây làm gì?"

"Mẹ, con phát hiện quần áo lúc trước của mẹ còn đẹp hơn của con, cho con mượn một cái để mặc đi."

Thần kinh hả con, đứa nhỏ như con mà lại mặc quần áo của mẹ già này sao?" "Mẹ già gì chứ?" Tiểu Nhan trợn mắt không nói, mẹ cô kỳ thực tuổi không lớn, hơn nữa khuôn mặt như búp bê, lại thích giả bộ trẻ trung, nên quần áo mẹ cô mặc đều rất thời thượng, mặc dù phong cách quần áo của bà so với cô có chút khác biệt.

Nhưng Tiểu Nhan cảm thấy, ít nhất so với mấy bộ quần áo ngày thơ trong tủ của cô vẫn tốt hơn.

Hơn nữa cô đã quyết định, từ hôm nay nhất định phải thực hiện một cuộc cách mạng, về sau không thể vi bất kì người đàn ông nào mà đau lòng, thậm chí rơi một giọt nước mắt.

Nếu cô lại vì đàn ông mà rơi lệ, cô nhất định chính là con lợn béo nhất thế giới này!

Cuộc cách mạng này trước hết là phải bắt đầu thay đổi từ phong cách ăn mặc, cô muốn vứt hết đống quần áo ngây thơ trước kia, cô phải làm một nữ nhân thành thục từ tâm trí đến bên ngoài.

"Mẹ, cho con mượn mặc đi, con không muốn mặc cái khác, con muốn mặc của mẹ."

Nói xong Tiểu Nhân liền ôm lấy cánh tay của bà, nhẹ nhàng lắc lắc.

"Đi ra đi ra, nếu con mặc quần áo của mẹ, người khác nghĩ con kết hôn rồi, đến lúc đó làm sao con lấy chồng được đây?" nói đến chuyện lập gia đình, La Tuệ Mỹ như đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghi ngờ nhìn chăm chăm cô con gái đang ôm cánh tay mình: "Đúng rồi, năm năm này con vẫn luôn ở nước ngoài, trở về từ khi nào vậy? Về được bao lâu rồi? Sao không nói cho mẹ biết? Còn nữa, lâu vậy rồi chắc con cũng đã yêu đương rồi chứ hả? Bạn trai bộ dạng ra sao? Khi nào thì xúc động, sau đó tránh đi ánh mặt nhìn chăm chú của La Tuệ Mỹ, khẽ cười nói: "Mẹ, mẹ hỏi nhiều như vậy, con không biết mẹ muốn hỏi cái gì, nhưng mà bây giờ con phải thay quần áo, trước tiên mẹ cứ cho con một bộ mặc đi, chờ khi nào con rảnh rồi sẽ nói cho mẹ nghe hết Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyện8*8.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tru*yện88.vip để ủng hộ bên mình nhé!

Hai người đều là phụ nữ, sao La Tuệ Mỹ không nhìn ra khi nói đến chuyện này thì ánh mắt Tiểu Nhan trốn tránh chứ, nhìn là biết ngay cô chột dạ, lại nhớ tới dáng vẻ lúc mới gặp cô hôm nay, La Tuệ Mỹ cảm thấy dường như bà đã biết bí mật gì đó.

Cập nhật nhanh nhất trên T*ruyện88.vip

Bà sâu kín nhìn vào mắt con gái nhà mình, hỏi: "Tiểu Nhan, không phải là con bị bỏ rơi đấy chứ?"

Lời này vừa nói ra, Tiểu Nhan lập tức bật dậy như bị giảm phải đuôi. Hét lớn lên: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy chứ? Ai bị bỏ rơi? Con gái mẹ hoa nhường nguyệt thẹn như vậy thì ai dám bỏ rơi con?”

La Tuệ Mỹ quá rõ Tiểu Nhan nên khi nhìn thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy thì liền nói: "Xem ra con thật sự bị bỏ rơi rồi.”

Tiểu Nhan: "Mẹ, thật sự không mà."

"Vậy người đàn ông đó trông như thế nào? Có đẹp trai không? Quen bao lâu rồi? Sao lại chia tay?" "Me!"

Thấy La Tuệ Mỹ nhìn chăm chăm cô được một lúc thì cô đành chịu trận, ủ rũ ngồi xuống giường "Đẹp trai, nhưng chẳng qua là không quen nhau, cũng không có chia tay.

“Hả?" La Tuệ Mỹ sau khi bắt kịp được thông tin trên liền bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nhan "Không có quen à? Vậy sao con lại thất vọng/buồn bực?"

Nhìn vẻ mặt buồn hiu hiu của Tiểu Nhan, rõ ràng là bộ dạng không muốn nói.

"Mẹ, mẹ đừng ép con được không? Chuyện này con không muốn nhắc đến nữa. Từ hôm nay trở đi con sẽ quên người đó, Tiểu Nhan sau này sẽ là một Tiểu Nhan hoàn toàn mới.”

La Tuệ Mỹ nhìn vào mắt con gái mình ánh lên tia sáng kiên định, liền biết nếu còn hỏi tiếp thì sẽ lại đâm vào vết thương của con gái mình nên chỉ gật đầu: “Được được được, con không nói cũng không sao, vậy thì đợi đến lúc con giải quyết xong chuyện này rồi khi nào muốn nói cho mẹ nghe thì nói.”

Nghe như vậy, Tiểu Hiệp liền nhìn mẹ mình như sinh vật lạ, rồi lẩm bẩm: “Đột nhiên dịu dàng như vậy thật không quen”. “Con bé chết bầm! Mày không quen cải gì, cải bộ dạng này của mày làm tạo mới không quen đó.

Đang nói chuyện thì La Tuệ Mỹ một tay vỗ vào đầu con gái, Tiểu Nhan đau đến độ phải ôm đầu hết lên: "Mẹ, mẹ có thể đừng như vậy nữa được không, lỡ như đánh con chấn thương sọ não luôn rồi sao?”

Đánh cho chấn thương mới tốt chứ, để mày biết bao nhiêu năm cũng không về, cảm thấy vợ chồng tạo nuôi tồn cơm tổn gạo biết bao nhiêu năm rồi... Tiểu Nhận Được rồi được rồi, không phải con về

Nhớ đọc truyện trên* Truyện88.vip để ủng hộ team nha!!!co-vo-danh-trao-1020-0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.