Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1027: Cuối cùng ba đã tỉnh lại rồi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Chương 1027: Cuối cùng ba đã tỉnh lại rồi!

Đợi đến lúc mất đi rồi mới biết hối hận thì đã quá muộn màng.

Cô thực lòng không muốn phải nếm trải chuyện ngu ngốc đó thêm một lần nào nữa.

Vậy nên đợi sau khi ba mình tỉnh lại, Tiểu Nhan hứa với lòng nhất định sẽ biết trân trọng hơn, sẽ nói lời xin lỗi ông ấy, sau này cũng sẽ dành nhiều thời gian ở bên ông ấy hơn.

Hai mẹ con nói chuyện một hồi lâu, bà La Tuệ Mỹ lại bắt đầu lau nước mặt "Mong sao cho ba con có thể sớm tỉnh lại, ngày nào ông ấy còn chưa tỉnh thì ngày đó mẹ chưa thể nào an tâm được."

"Mẹ, bác sĩ nói đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, ba sẽ tỉnh lại trong hôm nay hoặc ngày mai thôi"

Tiểu Nhau vừa nói vừa cầm túi xách đứng lên. “Đi thời nào ra siêu thị nào trước khi ba tỉnh lại, mẹ con mình phải mua dủ đô để tam bộ cho bạ

Bà La Tuệ Mỹ lập tức xách túi đi theo cô ấy

Đúng lúc xuống cầu thang thì gặp ngay bà dì bên nhà hàng xóm đi mua nhà về: “Ôi, Tiểu Nhan đã về đấy à?”

Trông thấy Tiểu Nhan, bà thím hàng xóm còn tỏ ra ngạc nhiên: “Tiểu Nhan này, bao nhiêu năm cháu không về rồi đấy nhỉ. Dì nghe mẹ cháu nói là cháu ở nước ngoài suốt hả? Cuộc sống bên đó thể nào? Nghe đâu người ta bảo ở bên nước ngoài toàn kiếm bạn trai Tây thôi, cháu đã kiểm trước bạn trai chưa?"

Tiểu Nhan: "

Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy chạm mặt di Trương sau bao ngày trở về.

Hàng xóm láng giềng ai cũng đều biết di Trương nổi tiếng là người làm lời nhiều chuyện, còn là kiểu chuyên đi ngôi lê đôi mách. Trước kia khi còn ở nhà, Tiểu Nhân gặp phải bà ta suốt.

Ngày đó, dì Trương đã hay hỏi cô ấy là có bạn trai chưa, có cần dì Trương giới thiệu một người cho không.

Tiểu Nhận đã nhiều lần từ chối nhưng ngày hôm sau, bà ta văn cứ đưa thắng người đến tận nhà cô ấy, nói là đến xem mặt cô ấy gì đó, làm Tiểu Nhân sơ khiếp vía suốt một thời gian dài nhạc thấy di Trương là phải đi đường vòng

Lúc này gặp phải bà là nếu như để bà là biết được minh van còn độc thân thì chẳng phải ngày tháng sau này sẽ không được sống yên on hay sao?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức lên tiếng trả lời: “Cháu về nước rồi ạ, bạn trai cháu vẫn đang ở nước ngoài, không về cùng với cháu.

Bà La Tuệ Mỹ đứng bên nghe thấy vậy mới nheo mắt nhìn chăm chăm cô ấy đầy ngờ vực: “Bạn trai con đang ở nước ngoài à? Sao bảo tan vỡ rồi cơ mà? Vả lại con...

Bà ấy còn chưa kịp nói hết thì mặt Tiểu Nhan đã biến sắc.

"Kia me!"

Bà La Tuệ Mỹ bịt miệng lại, chợt nhận ra rằng mình đã suýt tiết lộ sự thật con gái bị người ta ruồng bỏ, dù sao chăng nữa vẫn cần phải có thể diện, bà ấy có không cần thì con gái cũng cần

Thế là bà La Tuệ Mỹ nói hùa theo Tiểu Nhan “Phải đây, phải đẩy, bạn trai nó vẫn đang ở nước ngoài, lần này chẳng tại ông Chu có chuyện đấy còn gì? Cho nên tôi mới gọi con bé về một chuyển"

“Vâng ạ, di Trương ơi, mẹ con cháu còn phải đi mua đồ nữa, cháu xin phép a

Nói rồi Tiểu Nhan khoác tay bà La Tuệ Mỹ đi xuống cầu thang không đem xia gì đến dì Trường kia nữa

Dì Trương lại nhìn theo bóng lưng của họ và làm bầm. "Gi chủ có bạn trai thật đã dân về khoe khoảng từ đời thao nao roi nó long nao để lại bên nước ngoài cơ? Tôi thấy là bị người ta ruồng bỏ rồi mới chạy về thì có?"

Bà ta lẩm bẩm rất khẽ nhưng vẫn đủ để Tiểu Nhan nghe thấy được. Ngay lập tức cô chau mày, định dừng bước lại, nhưng không ngờ bà La Tuệ Mỹ lại kéo cô đi tiếp về phía trước, vừa đi vừa bảo: “Đừng dây vào bà ta làm gì, con còn không biết miệng lưỡi bà ta thế nào à? Con mà tức giận với bà ta thật rồi dừng lại đôi co với bà ta thì chắc chắn bà ta sẽ nói ra những điều khiến con thấy chối tại hơn nữa.

Tiểu Nhan bị mẹ kéo xuống dưới cầu thang một cách nhanh chóng, cô ấy tỏ ra bực bội: “Thế thì con cứ im lặng không nói? Để mặc cho dì ấy bàn tán sau lưng như thế à?”

Nghe thấy vậy, bà La Tuệ Mỹ nhìn cô bằng ảnh mắt sâu ảm đam. "Bản tin thì cứ bàn tán thôi, người ta cũng có nói sai đầu mà

Tiểu Nhan. "

"Mẹ ơi, mẹ có phải mẹ ruột của con không thể? Có ai đối xử với con gái ruột của mình như thể không?"

"Để mẹ nói cho mà nghe Tiểu Nhan a mẹ của con là mẹ của con, mẹ của con không thích trò với vĩnh giả tạo, chỉ coi trọng hai chữ "chân thật" mà thôi

Tiểu Nhan không khỏi trên ngược mặt lên bất lực nói cùng chân thật lam day a

Sau khi đi siêu thị mua sắm xong xuôi, hai mẹ con xách đồ về nhà, bà La Tuệ Mỹ vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói: "Con vào bệnh viện trước đi, việc ở nhà cứ để mẹ lo, nếu không ba con tỉnh dậy lại không có ai ở bên cạnh săn sóc.

Tiểu Nhan cũng cảm thấy mẹ mình nói có lý bèn gật đầu: "Vâng, vậy thì con vào bệnh viện trước.

Buổi trưa mẹ sẽ mang cơm nước đến cho

con."

“Con cảm ơn mel

Tiểu Nhan về phòng lấy túi xách rồi đi tới bệnh

viện.

Do đã qua giai đoạn nguy hiểm nên ba Chu được chuyển về phòng bệnh thường. Lúc Tiểu Nhan đến, ba Chu vẫn đang trong trạng thái ngủ say, có lẽ là do bị bệnh tật hành hạ nên lúc này Tiểu Nhan thấy ba Chu gây yếu vô cùng, có nhìn mà xót xa trong lòng.

Tiêu Nhan kéo một chiếc ghế ngôi xuống bên giường, rồi lặng lẽ nhìn người đang nam trên giường bệnh, dân dân, mặt cô nhòa đi.

Nếu như trước kia cô biết trân trọng hơn, năm hết Tết đến chịu khó về nhà thăm thì bay giờ đã không đến mức thế này.

Tiểu Nhân còn nhớ khi bà con họ hàng gấp có thì cầu đầu tiên mà lạ nơi là

"Tiểu Nhận may, sao bao năm nay cháu có thể

co-vo-danh-trao-1027-0

co-vo-danh-trao-1027-1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.