“Mộc Tử, đừng lo lắng mặc dù câu Dạ vẫn chưa tỉnh lại, nhưng bác sĩ cũng không hề gửi thông báo gì cả, như vậy có nghĩa là cậu Da đã vượt qua lần này một cách an toàn rồi Mặc dù lông mày của Hàn Mặc Tử vẫn cau lại nhưng mà cô ấy van mim cưới trước những lời an ủi của Tiểu Nham.
“Ưm, rất nhanh đã qua một đêm rồi, 24 giờ này rất nhanh sẽ đến “
Mặc dù không biết những thay đổi nào sẽ xảy là sau 24 giờ này, nhưng theo nhu Hải Mộc Tâ được biết thì bây giờ anh chỉ cần vượt qua giai đoạn quan sát này thì anh đã an toàn.
Sau đó, xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại Tiêu Túc nhanh chóng mua bữa sáng mang về.
“Mo.”
Hàn Mộc Tử gật đầu với cậu ta, thấy cậu ta xách rất nhiều túi trong tay vừa muốn tiến lên giúp đỡ thì Tiểu Nhan đã đứng dậy đi qua.
Tiêu Túc mang bữa sáng cho tất cả bọn họ đến đây, nhưng mà Hàn Mộc Tử không có cảm giác ngon miệng chút nào, cô chỉ uống với một ly sữa, sau đó ăn thêm bánh mì theo yêu cầu của Tiểu Nhân.
“Như vậy còn được, luôn không ăn cái gì thì bụng sao lớn được?” Tiểu Nhan cầm lấy bánh bao bắt đầu găn, uống sữa đậu nành.
Sau đó, Hàn Mặc Tử nhìn Tiêu Túc.
“Tối hôm qua anh cũng đã canh giữ cả đêm rồi, ăn sáng xong thì có thể trở về nghỉ ngơi đi. Tiểu Nhan, cô đi cùng Tiêu Túc đi Nghe thấy vậy thì đổi mat của Tiểu Nhan đốt nhiên mở to “Tôi cũng cùng đỉ? Tại sao vậy? Tôi không đi, tôi muốn ở lại với cô.
“Đừng làm tổn nữa, ngày liêm sau liêm mi của con khai trương nếu còn không đi thì tương lai tiem mi nhu the não?”
Tiểu Nhan nói: “Nếu tôi không mở nó trong một hoặc hai ngày thì cũng không sao đâu, vài ngày sau mở lại cũng vậy thôi. Miễn là mì của tôi ngon thì khách hàng sẽ đến, nếu họ không muốn đến thì đó là tổn thất riêng của họ. “
“Không được. Hàn Mộc Tử vẫn là lắc đầu: “Cô phải trở về. “Không! Tôi trở về thì cô làm sao bây giờ? Cô đang mang thai mà ở một mình trong bệnh viện, tôi không yên tâm! Cho dù hôm nay cô có nói cái gì thì tôi cũng sẽ không rời đi.”
Hàn Mộc Tử: “…”
Cô nhìn Tiêu Túc ở một bên và ra hiệu bằng ảnh mặt của mình, nghĩa là có hy vọng rằng Tiêu Túc có thể giúp cô thuyết phục Tiểu Nhân.
Tiêu Túc cười khổ khi nhận được cái ánh mặt ra hiệu của mơ mình.
Hai người họ là chị em tốt của nhau mà không thuyết phục được nhau thì làm sao cậu ta có đủ từ cách để thuyết phục? Tuy nhiên, Tiêu Tục vận không phụ lòng của Hàn Mặc Tử “Nếu mơ đã báo có quay về thì cô nên về đi Tôi nghĩ cô ấy đã nói đúng, dù sao thì tiêm mi cũng mới khai trương, nếu ngày hôm sau có cũng đóng cửa thì có sẽ mất rất nhiều khách hàng.
“Mất thi củ để cho nó mất đi.” Tiểu Nhan bang một câu duy nhất đã chặn long tàu là. “Thử tại mặt là khách hàng của tôi không phải của anh nên đừng xen vào nữa.
Tiêu Túc: “..
Được rồi, cậu ta còn không lên tiếng đã chọc tức cô gái nhỏ.
Dù sao thì cô gái nhỏ này tính khí cũng khá lớn.
Nhìn thấy Tiêu Túc mới nói có một câu thì đã bị Tiểu Nhan làm thành bộ dáng oán hận như thế này, Hàn Mặc Tử cảm thấy có chút thương cảm với Tiêu Túc. Cô thậm chí còn nghĩ cho Tiêu Túc, nếu sau này cậu ta thật sự theo đuổi được Tiểu Nhan rồi thì có lẽ… cậu ta cũng bị cô ấy ăn gất gao, phải không?
Cô ấy nói một thì… cậu ta cũng không dám nói hai? Bảo đi động thì không dám đi tây?
Nghĩ về điều đó, cảm giác rất thú vị.
Khỏe môi Hàn Mặc Tử bất giác cong lên.
“Này cô cũng đừng hung dữ như vậy.”
Tiểu Nhan bĩu môi. Tôi làm gi mà hung dữ chứ. Mặc Tử, cô đây là hai mang Rõ ràng lúc trước có ây con hung tợn hơn chính mình, nhưng mà hiện tại lại còn ghét bỏ chính mình.
Hai mang? Hàn Mặc Tử nhớ lại một hồi, phát hiện trước đây có quả thực kha hung dữ, hình như đúng là không có tư cách để nói đến Tiểu Nhau Có bát lực min cười nói nhỏ. “Chuyện này tại đã gọi điện nói với ông ngoại rồi, hôm nay ông ấy sẽ cùng dì của Mạc Thâm đến đây, vì lẽ đó… hôm nay cô có thể yên tâm quay lại mở tiệm.
Nghe thấy có người đến, trong lòng Tiểu Nhan thả lỏng: “Thật sự sao? Cô sẽ không nói dối tôi chứ?”
“Cái này có cái gì hay để lừa gạt chứ? Cô cho rằng anh ấy đã như thế này rồi thì ông nội và dì của anh ấy sẽ không tới sao?”
Tiểu Nhan cũng cảm thấy nó có lý.
“Nói cũng đúng, như vậy cũng không thể không đến. Nhưng mà…” Cô ấy vẫn có chút lo lång.
“Được rồi, cô trở về mở cửa tiệm đi, nếu như lo làng thì buổi tối có thể quay lại đây. Tôi nhất định sẽ không ngăn cản cô, nhưng tôi có chuyện muốn nhờ cô “Co noi di.”“
“Khi cô đi về thì hãy mang Đậu nhỏ đến tiêm mì của có luôn đi Nghe thấy thế thì Tiêu Nhân thỉu trảy. “Tại sao? Để thang bé ở lại với cô không tốt sao?”
“Đậu nhỏ còn nhỏ, tôi không muốn tháng bé nhìn thấy những thứ này, tốt nhất là không nên để tháng bè đến vào buổi tối “
Tiêu Nhân “Tâm trạng của tôi rất kém, tôi sợ ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng của thẳng bé cho nên.. “
“Tôi hiểu ý cô, đừng lo lắng, lát nữa tôi sẽ đưa thằng bé đến tiệm mì với danh nghĩa là tiệm mì bận rộn”
“Đã làm phiền cô rồi Tiểu Nhan”
“Giữa chúng ta còn có cái gì phiền toái chứ?
Cô nguyện ý tin tưởng tôi như vậy thì tôi đã rất hạnh phúc rồi” Sau đó, khi Tiểu Nhan chuẩn bị rời đi, cô ấy cũng dẫn theo Đậu nhỏ rời đi. Tiêu Túc phụ trách đưa hai người họ trở lại, ban đầu, Đậu nhỏ không muốn đi, nhưng cậu nghe nói rằng ông cố ngoại và bà cô của cậu đang đến bệnh viện thì cũng miễn cưỡng rời đi.
Khi mọi người rời đi thì bên cạnh đã yên tĩnh lại.
Hàn Mộc Tử ngồi một mình trên ghế trong hành lang, trong lòng bàn tay cầm điện thoại di động.
Dì đã gửi cho cô một tin nhắn vào buổi sáng, nói rằng bà sẽ đến bệnh viện đúng giờ vào lúc 8 giờ.
Bây giờ đã gần tám giờ, có lẽ là cô ngồi xuống một lúc là đến.
Chỉ là Hàn Mộc Tử còn chưa kịp đợi Tống An và Uất Trì Kim đến bệnh viện thì đã đợi được bác sĩ đến trước. Sau khi hỏi thăm một số chỉ số cơ bản thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Hàn Mộc Tử vẫn còn căng thẳng, bác sĩ mỉm cười với cô: “Bà Dạ đúng không? Đừng quá căng thẳng, chỉ cần anh Dạ vượt qua thời gian còn lại thì sẽ không có gì nguy hiểm. Hơn nữa tôi đã quan sát thấy tình hình của anh ấy cũng không có vấn đề gì lớn.Tối đêm qua bà đã ở đây cả một đêm sao?”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Không có, là bạn của tôi đã canh giữ ở đây cả đêm. Hiện tại bọn họ đều trở vê nghỉ ngơi”
“Thì ra là như vậy. Sắc mặt của bà Dạ không được tốt lắm, cho dù lo lắng cho chồng thì cô cũng nên để ý đến thân thể của mình nhiều hơn”
“Cảm ơn bác sỹ, tôi… xin hỏi sau giai đoạn nguy hiểm thì anh ấy có thể tỉnh lại được không?
Hay là anh ấy sẽ không được coi là vượt qua giai đoạn nguy hiểm cho đến khi tỉnh lại?”
Hàn Mộc Tử biết bác sĩ rất bận, có thể không có thời gian nghe cô nói nhảm nhưng mà hiện tại xem ra cô không thể làm gì khác hơn là hỏi chuyện này.
Chỉ có thể hỏi và sau đó nhận được câu trả lời khẳng định thì cô mới an tâm được. Ai biết khi bác sĩ nghe xong cũng không sốt ruột, ngược lại còn đưa tay nâng kính lên, nói nhỏ: “Bà Dạ, nếu cô đã hỏi như vậy thì hãy để tôi nói cho cô biết tình hình hiện tại của anh Dạ. Đây không phải là lần đầu tiên anh Dạ gặp phải tình huống này, nhưng mỗi lần đều khác nhau”