Dạ Mạc Thâm năm ở trên giường bệnh chờ uống nước: “..: Sau khi bác sĩ đến, bác sĩ ngạc nhiên khi thấy Dạ Mạc Thâm đã tỉnh, sau khi kiểm tra cho anh xác nhận tình trạng không nghiêm trọng thì rời đi.
Sau khi bác sĩ rời đi, Hàn Mộc Tử rót một cốc nước ấm cho Dạ Mạc Thâm, sau đó đỡ anh ngồi dậy.
“Uống nước trước.”
Dạ Mạc Thâm không nhúc nhích, bất động nhìn cô.
Ánh mắt của anh quá mức thẳng thắn, Hàn Mộc Tử bị anh làm cho có chút ngượng ngùng: “Anh làm sao vậy?”
Dạ Mạc Thâm mím môi mỏng, cố gắng nói chuyện với cô, nhưng âm thanh trực tiếp vỡ ra khi anh nói, khiến lông mày anh cau lại, anh không còn cách nào khác ngoài nhấp vài ngụm và làm SL su yy ẩm cổ họng.
Lúc này Hàn Mộc Tử cũng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn thông báo cho mọi người.
Nói với mọi người rằng Dạ Mạc Thâm đã tỉnh dậy.
Để thuận tiện, Hàn Mộc Tử còn đặc biệt kéo tất cả những người mà anh quen biết vào cùng một nhóm trên messenger, sau đó trực tiếp nói tin tức trong nhóm.
Sau khi đăng xong, cô định đăng lên story nhưng Dạ Mạc Thâm đột ngột lấy điện thoại của co.
“Anh vừa tỉnh lại, em không quan tâm đến anh, nhìn chằm chằm điện thoại di động làm gì?”
Hàn Mộc Tử kinh ngạc ngẩng đầu, cắn môi dưới lắc đầu.
“Không phải, lúc hôn mê mọi người đều lo lắng cho anh, bây giờ anh tỉnh lại rồi nên em phải báo tin cho bọn họ”
“Vậy thì xong rồi” Dạ Mạc Thâm nhét điện thoại vào dưới gối, hiển nhiên không cho phép Hàn Mộc Tử chạm vào điện thoại nữa.
Hàn Mộc Tử không biết anh có ý tứ gì, nghĩ nghĩ dường như là không muốn để cho chính mình xem điện thoại, cho nên cũng không có miễn cưỡng mà là nói chuyện với Dạ Mạc Thâm: “Vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra cho rồi, hiện tại anh có cảm thấy khó chịu không? Hay là muốn tiếp tục uống nước? Có đói không? Hay là để em gọi điện hỏi…
Những câu hỏi của cô nối tiếp nhau, tất cả đều là quan tâm đến Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm bất ngờ nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng, Hàn Mộc Tử ngã vào vòng tay anh và ngước nhìn anh.
“Anh đang làm gì đấy?”
Dạ Mạc Thâm véo cằm cô, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
“Vừa rồi ai nói không cần anh nữa?”
Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, thất thân nhìn anh.
Đây là lần thứ ba anh đưa ra câu hỏi này, có thể thấy anh quan tâm câu hỏi này như thế nào, hai lần trước đều không tránh được, lần này giả ngu cũng vô dụng.
“Hả?”“
Thấy cô im lặng, Dạ Mạc Thâm hỏi lại lần này giọng điệu của anh nghiêm túc hơn một chút, như thể anh sẽ không dừng lại cho đến khi nhận được câu trả lời.
Hàn Mộc Tử: “… Được rồi, em nói, nhưng mà em cũng muốn thử xem câu nói này làm cho anh có phản ứng gì không. Ai bảo anh cứ bất tỉnh chứ, anh xem vừa rồi em vừa mới nói thì anh đã tỉnh lại rồi đó, anh không thấy vẫn tốt lắm sao?”
Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nheo mắt lại: “Tốt lắm?”
Hàn Mộc Tử: “Ý của em là anh tỉnh lại là chuyện tốt. Về phần em đã nói… đều là muốn đánh thức anh mà thôi. Nếu như em thật sự không muốn anh nữa thì làm sao bây giờ em còn có thể ở bên cạnh anh nữa đây?”
Nghe thấy thế thì Dạ Mạc Thâm ngẩn ra.
Phải, làm sao cô có thể không cần anh được?
Ngay cả khi anh bị tai nạn tung tích không rõ, sống chết không rõ, sau khi tìm thấy anh và biết rằng anh đã mất trí nhớ thì cô cũng đã một mình gồng gánh.
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm từ từ đến gần cô, thở ra hết hơi nóng trên mặt.
Khi Hàn Mộc Tử nhìn thấy anh đến gần thì vô thức mở to mắt, sau đó đẩy anh ra và lo lắng nói.
“Anh vừa tỉnh, lại là bệnh nhân, không thể Ị”
xằng bậy Cô vừa dứt lời thì Dạ Mạc Thâm cúi xuống ôm lấy cô, Hàn Mộc Tử sững sờ, có chút cảm giác được tay anh đang siết chặt eo mình, nhưng lại đột nhiên buông lỏng ra như đang nghĩ tới điều gì đó, cứ lỏng lẻo mà ôm lấy cô.
“Cho dù thật sự không cần anh thì anh cũng không buông tha cho em. Đời này, em là của anh”
Khi nói lời này, giọng điệu đầy nghiêm túc, Hàn Mộc Tử mấp máy môi, định nói gì đó nhưng cảm thấy lúc này im lặng sẽ tốt hơn, khóe môi cô từ từ cong lên.
Cả hai lặng lẽ ôm nhau trong phòng bệnh tận hưởng khoảng thời gian thuộc về mình.
Nhưng mà, đúng lúc này một hồi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hai người dừng lại, đó là chiếc điện thoại mà Dạ Mạc Thâm nhét dưới gối khi nãy.
Dạ Mạc Thâm chưa kịp ôm vợ đủ thì có một cuộc gọi đến cắt ngang, anh nhíu mày lấy điện thoại ra để tắt tiếng rồi đặt lại dưới gối và tiếp tục ôm vợ.
Hàn Mộc Tử: “…”
“Cái đó, không nghe điện thoại cũng không sao à?” Hàn Mộc Tử thấp giọng nhắc nhở.
“Làm sao vậy? Em không phải nói cho bọn họ biết anh đã tỉnh rồi sao?” Dạ Mạc Thâm nói nhỏ: “Tin tức đã truyền tới rồi, không cần nói lần thứ hai”
Nó có lý, cô dường như không có cách nào để phản đối.
Tống An là người đầu tiên vội vàng đến bệnh viện trước, cũng là người đầu tiên gọi điện cho Hàn Mộc Tử, gọi mấy cuộc cũng không thấy trả lời, Tống An có chút hoảng hốt.
Cái này, không phải vừa mới tỉnh dậy sao không nghe máy?
Vì vậy, bà lập tức bỏ mặc ông cụ ở lại và tự mình chạy đến bệnh viện.
Nhưng mà không ngờ người đẩy phòng bệnh ra lại nhìn thấy cảnh đôi trẻ đang yên lặng ôm nhau, hình ảnh đẹp đến vô cùng. Chẳng lẽ vừa rồi không nghe máy là vì hai người bận ôm nhau sao?
Tống An có cảm giác như bị nhét cẩu lương đầy miệng.
“Này, này, hai cháu đã ôm đủ chưa?”
Dù biết việc phá họ là không nhân đạo nhưng Tống An vẫn gõ cửa hỏi cặp đôi đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Thực ra, Mạc Thâm đã thấy Tống An đến từ lâu, nhưng anh da mặt dày không muốn quan tâm đến bà.
Ngay khi Hàn Mộc Tử nghe thấy giọng nói của Tống An thì lập tức cả kinh đẩy Dạ Mạc Thâm ra, quay đầu đỏ mặt nhìn Tống An.
“Dì, dì nhỏ…”
Tống An đi giày cao gót chậm rãi bước tới.
“Vừa mới tỉnh lại, cảm giác thế nào?”
Dạ Mạc Thâm nhìn Tống An một cái thật sâu, thu hồi ánh mắt sau đó nhìn Hàn Mộc Tử, sau đó ánh mắt lại ở trên người cô.
Tống An không khỏi trợn mắt trước cảnh này.
“Tôi nói, vừa vừa là được rồi, vừa mới tỉnh lại mà dính nhau như thế làm gì?”
Tuy rằng rất khó chịu khi bị cắt ngang nhưng mà Tống An dù sao cũng là người lớn, Hàn Mộc Tử bên cạnh đã đỏ bừng cả người, càng thêm nghiêm túc nói.
“Không có vấn đề gì lớn, hôm nay là có thể xuất viện”
“Xuất viện? Cháu đang đùa dì sao vừa mới nằm mấy ngày thôi, hôm nay lại xuất viện? Nếu lỡ có tình huống khác thì sao?”
Dạ Mạc Thâm nghe thấy như vậy thì cau mày, rõ ràng anh không muốn ở lại bệnh viện, có lẽ là vì ở đây khiến anh cảm thấy không thoải mái, cộng với việc anh đã nằm nhiều ngày như vậy.
Hàn Mộc Tử nói đúng lúc.
“Như vậy đi, sau này chúng ta sẽ hỏi bác sĩ, nếu bác sĩ đồng ý thì chúng ta sẽ xuất viện trước, sau đó định kỳ lại đến kiểm tra”
Vì Dạ Mạc Thâm không thích ở đây nên hãy cố gắng thỏa mãn anh, dù sao thì anh cũng là một bệnh nhân.
Hàn Mộc Tử thực sự lo lắng nếu anh lại xảy ra chuyện gì, nếu như anh lại ngất xỉu thì sao?