Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1141: Đều là do cháu nói bậy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mười bảy triệu chín trăm nghìn sao.

Nếu nói, chỉ mười bảy triệu chín nghìn thì cũng chẳng là gì cả.

Chỉ sợ rằng sau này đứa nhỏ này lại làm ra chuyện gì nữa, đến lúc đó lại phải bỏ ra tiền nhiều hơn. Nghĩ đến đây, Lý Tư Hàn bỗng nhiên hối hận, anh ta nghĩ chính mình thật sự không nên sưng mặt ra mà chống đỡ cho tên nhóc đó.

Bất quá hiện tại anh ta đã vào đây, thật khó coi nếu để anh ta là một người lớn mà lại mang một đứa trẻ đi ra ngoài như vậy. Trong lòng của Lý Tư Hàn thật sự là hối hận đến không tả nổi.

Sau khi vào trong quán, anh ta đau lòng mà nhìn Đậu Nhỏ ở bên cạnh, trong lòng vừa thầm tính toán, lại vừa an ủi chính mình.

Quên đi, mười bảy triệu chín trăm nghìn thì mười bảy triệu chín trăm nghìn, cưới một người phụ nữ về còn cần số tiền hơn như thế này, quan trọng nhất chính là việc có được người phụ nữ kia trong tay.Nghĩ đến Tiểu Nhan cuối cùng sẽ gả cho mình, hơn nữa nếu Tiểu Nhan thật sự gả cho mình, về sau anh ta cũng sẽ có thể trở thành chủ của tiệm mì sợi kia.

Nếu tới lúc đó, anh ta cũng sẽ không cần mỗi ngày dậy sớm đi làm làm việc, cứ thế mà lên làm ông chủ, cô gái đó mỗi ngày đều sẽ giặt quần áo và nấu cơm cho mình.

Thật tốt làm sao.

Suy nghĩ viễn cảnh về sau sẽ như vậy, Lý Tư Hàn chỉ cảm thấy mười bảy triệu chín trăm nghìn thật có giá trị làm sao. Sau khi Đậu Nhỏ gọi xong các món ăn, cậu phát hiện ra Lý Tư Hàn thế nhưng lại không có hiện đau lòng trên gương mặt, hơn nữa dường như còn đang chìm đắm trong ý nghĩ của bản thân, anh ta không biểu hiện rõ thái độ trên mặt.

Ý tử đó là sao chứ, vừa nhìn là đã biết có thái độ không tốt rồi. *Chú à, chú suy nghĩ cái gì vậy?”

Đậu Nhỏ đột nhiên lên tiếng, Lý Tư Hàn nhanh chóng bị giọng nói của bé kéo về thực tại, nhìn thấy cậu đang ngồi trước mặt mình, nhìn mình chằm chằm với đôi mắt trong veo ấy.

Khi trở về thực tại, anh ta lại một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười. “Chú không nghĩ gì cả đầu, Đậu Nhỏ đã gọi thứ cháu muốn ăn hết chưa? Đủ không?"

Đậu Nhỏ cười hì hì đáp: “Dạ đủ ạ, cảm ơn chú nhiều lắm.”“Không cần phải khách sáo đầu."

Đậu Nhỏ xem bộ dáng của đối phương hình như cho dù mình có làm thế nào cũng đều sẽ không đau lòng, cũng không biết anh ta sao lại đột nhiên thay đổi như thế, đi động đột nhiên rung lên một cái. Đậu Nhờ cúi đầu nhìn thoảng qua, cư nhiên là tin nhắn Facebook đến từ cậu của mình. "Đang ở đâu?”

Thấy thế, ánh mắt Đậu Nhỏ sáng ngời!

Tuyệt thật, cậu của mình rốt cuộc cũng đã tới!

Cậu bé nhanh chóng thoát khỏi giao diện trò chuyện với Hàn Thanh, tìm được giao diện trò chuyện của Tiểu Nhan rồi nói chuyện, sau đó đem vị trí định vi gui qua.

Đã gửi.

Hiện tại để cho Tiểu Nhan chạy tới, đến lúc đó hai bên có thể đều sẽ nhìn thấy mình. Đến lúc đó hai bên có thể thấy mặt nhau. Hơn nữa đối tượng thân cận của dì Tiểu Nhan gặp qua cậu mình để cho anh ta hiểu cái gì gọi là biết khó mà lui.

Sau khi làm xong những thứ này, Đậu Nhỏ mới chậm rì rì mà quay trở lại giao diện trò chuyện với Hàn Thanh, kiêu ngạo hỏi một câu. “Cậu ơi, cậu có muốn đến đây không?” “Không phải là gọi cậu lại đây sao?” “Không phải, sao cậu trông như không muốn đến đây vậy? Vẫn là Đậu Nhỏ không nên nói cho cậu biết thì tốt hơn.Giờ này khắc này, có một chiếc xe đang dừng bên ngoài khách sạn năm sao, Hàn Thanh đang ngồi ở phía sau xe nhìn chằm chằm tin nhắn này mà có thái độ không vui.

Mím môi, đưa tay ấn ấn vào huyệt thái dương mơ hồ đau đớn của mình.

Tên nhóc thổi này chỉ là đang cố ý muốn ép anh ta thừa nhận rằng anh ta muốn qua đây có phải hay không?

Còn nhỏ nhưng mà quá khôn lanh, đến tột cùng là ai đã dạy cho nó chứ?

Cũng phải làm như vậy thôi, có một số việc nếu có nói là phải làm, sớm hay muộn đều phải thừa nhận.

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay của Hàn Thanh nhấn vào màn hình trả lời. “Nếu cậu tự mình muốn đến đây thì cháu có hài lòng không?” “Câu này là do cậu nói đó nha." “Mau gửi vị trí định vị cho cậu.”

Đậu Nhỏ rốt cuộc cũng đã hài lòng, cậu bé gọi nhân viên phục vụ đến để hỏi số phòng, sau đó nói cho Hàn Thanh biết.

Sau khi chờ người phục vụ đi ra ngoài, ánh mắt của Lý Tư Hàn lộ ra sự nghi hoặc. “Còn có người nào muốn đến đây sao?” “Đúng vậy đó chủ, cháu đã gọi cậu của cháu qua

Nghe như vậy, Lý Tư Hàn nhíu đôi mày lại, sắcmặt lập tức trở nên có vẻ không vui, tuy không muốn lộ ra sự tức giận, nhưng lại không ngăn cản được tính tình của mình. Thế nên có chút âm trầm mà hỏi: "Tại sao lạilàm thế? Hôm nay không phải chú đã mời cháu ăn rất nhiều đồ ăn sao?” “Đúng vậy, nhưng mà do cháu đã gọi rất nhiều đồ ăn, cháu cùng với chủ chắc chắn sẽ không ăn hết, nếu như vậy chẳng phải là sẽ lãng phí rất nhiều đồ ăn sao, cho nên cháu đã gọi cậu của cháu đến đây để ăn cùng.

Lý Tư Hàn: “…”

Một người khác đến nữa, không phải là sẽ gọi thêm thức ăn sao, sau đó sẽ phải tiêu tiền của anh ta đúng không?

Nghĩ đến đây, Lý Tư Hàn nhịn không được mà lên tiếng: “Đậu Nhỏ, chú chỉ nói là mời một mình cháu, còn cậu của cháu không được tính đầu.

Mười bảy triệu chín trăm nghìn khiến cho anh ta rất đau đớn, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh ta vốn dĩ lại không tính toán tiêu tiền, là bởi vì nghĩ sau này đoạt được mới nhịn đau cắt thịt chi mười bảy triệu chín trăm nghìn này, nếu lại chi ra nhiều thêm một chút, anh ta có thể đã không cần. "Chú à, chú yên tâm đi, cậu của cháu là một người có rất nhiều tiền, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm chủ tốn tiền đầu. Để cho cậu của cháu mời chú cũng được đó nha.”

Lý Tư Hàn:

Lời này nói ra như thể anh ta thật sự rất nghèovậy.

Anh ta không trả lời lại, sắc mặt càng ngày càng khó coi. *Chú à, chú là bạn trai của dì Tiểu Nhan hả chú?” Đậu Nhỏ đột nhiên hỏi một câu.

Nghe nói như vậy, Lý Tư Hàn sửng sốt một chút, anh ta vốn dĩ sẽ nói là đúng như vậy, nhưng mà lại sợ Đậu Nhỏ khi trở về sẽ nói năng lung tung, giống như vừa rồi anh ta nói cửa hàng là của mình. Không thể để anh bạn nhỏ này làm hỏng việc trọng đại của mình được.

Vì thế anh ta ngay lập tức phủ nhận điều đó. “Còn không phải, bất quá... “Vậy là tốt rồi.” Đậu Nhỏ ôm ngực, sau đó cậu nói với vẻ mặt sợ hãi: “Nếu chủ là bạn trai của dì Tiểu Nhan thì không thích hợp một chút nào cả.” “Con nói như vậy là có ý gì?” Lý Tư Hàn nhanh nhạy mà phát hiện điều gì đó không ổn. “Bởi vì dì Tiểu Nhan thích cháu của con đó nha. Đậu Nhỏ cười hì hì nói một câu, trên khuôn mặt bày ra một bộ dạng hết mực ngây thơ.

Lý Tư Hàn. “...

Người con gái đó đã có chàng trai mà mình yêu thích rồi sao? Không phải là cô ấy đang độc thân sao? Làm sao mà lại như vậy? “Đậu Nhỏ, ý của con là, hiện tại Tiểu Nhan là bạn gái của cậu cháu hay sao?” “Ái chà, hiện tại thì chưa phải đâu, bất quá là dìTiểu Nhan đã thích cậu của cháu lâu rồi, bọn họ chắc hẳn là sắp ở bên nhau rồi đó. Chú à, chú và dì Tiểu

Nhan đã gặp nhau như thế nào vậy? Tại sao chú lại ở trong cửa hàng giúp đỡ vào những ngày nay? Chú là do dì Tiểu Nhan mới thuê về sao?” “Không phải!” Lý Tư Hàn chịu đựng sự tức giận của mà phủ nhận: “Chú làm sao có thể làm nhân viên của quán được chứ?” Còn kém vị trí ông chủ không nhiều lắm, công nhân cái gì cơ chứ, ai ngờ đến cuối cùng, vạn lần không nghĩ tới nửa đường lại có kì đà cản mũi “Chú không phải là nhân viên của quán, vậy chú là ai chứ?" “Là đối tượng của dì Tiểu Nhan, cũng chính là đối tượng kết hôn của dì Tiểu Nhan, có biết không? Cháu vừa rồi nói, dì Tiểu Nhan thích cậu của cháu, đây là sự thật sao?”

Mà Đậu Nhỏ sau khi nghe được đối phương nói mình là đối tượng sẽ kết hôn của dì Tiểu Nhan, cậu ngay lập tức tỏ ra bàng hoàng, đưa tay lên che kín miệng mình. Một hồi lâu mới chịu buông tay ra, sau đó thè lưỡi với Lý Tư Hàn nói: “Thực xin lỗi chú, Đậu Nhỏ đã có lời nói không đúng, dì Tiểu Nhan thật sự là không thích cậu của cháu dù chỉ một chút, dì về sau cũng sẽ không có say rượu trộm hôn cậu của cháu, còn ở lại trong nhà cậu cháu A!"

Nói đến một nửa, Đậu Nhỏ lại giơ tay lên che kín miệng mình! “Cái gì chứ?”

Vừa nghe đến chuyện này, sắc mặt của Lý Tư Hàn

co-vo-danh-trao-1141-0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.