Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1171: Không cần phải dè dặt như vậy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngồi ở đây lâu quá, lại thêm sáng nay cô không ăn sáng đã vội ra ngoài, sau đó tối qua còn mất ngủ nữa, ngồi ở đây lâu máu huyết không lưu thông, lúc đứng dậy sẽ bị tụt huyết áp, lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, cực kỳ khó chịu.

Tựa vào người anh một lúc, Tiểu Nhan khó khăn nở một nụ cười: "Em không sao, mới nảy chân hơi tế, anh đừng lo lắng cho em.

Hàn Thanh cúi đầu, mặt không cảm xúc trừng mắt nhìn cô. "Sao, sao thế?" Tiểu Nhan bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm đến nổi da gà mà lắp ba lắp bắp nói một cậu.

Giây tiếp theo, dường như Tiểu Nhan nghe thấy một tiếng thở dài rất nhỏ phát ra từ cổ họng anh, sau đó nói: "Đưa điện thoại cho anh."

Tiểu Nhan không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn đưa điện thoại, sau khi Hàn Thanh nhận lấy điện thoại anh lại cất nó túi quần, sau đó ngồi xuống bế Tiểu Nhan lên."A..." Tiểu Nhan không kịp chuẩn bị, đôi tay trắng nõn vô thức ôm lấy cổ anh, đồng thời kêu lên một tiếng. "Sao, sao vậy?"

Lúc tiến đến gần, Tiểu Nhan còn ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng của mùi kem đánh răng trên người anh, hả, anh vừa mới thức dậy không lâu? Thế anh ấy xem xong tin nhắn rồi mới đi đánh răng, hay là đánh răng xong rồi mới thấy tin nhắn? Hình như đọc được suy nghĩ trong lòng của Tiểu Nhan, Hàn Thanh mới lên tiếng căn dặn: "Sau này trước khi đến phải gọi điện cho anh, anh đến đón em cũng được, liều lĩnh một mình chạy đến đây, ngay cả điện thoại cũng không gọi, nếu như anh có việc đột xuất thì em phải đợi ở đây đến bao lâu nữa hả?" "Em... không phải mà, em chỉ đợi ở đây có mấy phút thôi." "Tin nhắn gửi đi mười phút trước, em xem đã mấy phút rồi? Hay là xem ra anh có vẻ dễ bị gạt quá?"

Không thể hiểu được, Tiểu Nhan nhìn thấy mặt mày Hàn Thanh đen lại, hơn nữa dáng vẻ, giọng điệu trong rất nghiêm túc, Tiểu Nhan hơi hoảng sợ, hôm qua vừa mới hẹn hò, hôm nay đã khiến anh ấy không vui: "Xin lỗi, sau này em sẽ không như thế nữa, anh đừng giận...” Nói xong, Tiểu Nhan vội vàng ôm lấy cổ Hàn Thanh, vùi mặt vào cần cổ anh, nỉ non nói: "Em cũng chỉ sợ sẽ làm phiền anh mà thôi, vì em định chiều mới đến, nhưng bây giờ em lại đến trước, em lo anh còn đang ngủ, cho nên mới... Nhưng anh đừng lo, ở đây nắng không chiếu đến được, em ngồi đợi ởđây mười mấy phút thật sự không sao cả mà."

Cô gái nhỏ nhắn vừa cọ cọ vào cần cổ của anh vừa nhẹ nhàng nói, trong lòng Hàn Thanh cũng đã dịu đi, ánh mắt trở nên ấm áp hơn. "Lần sau có đến cứ gọi thẳng cho anh, nếu đã là người yêu của nhau rồi, không cần phải dè dặt như vậy.

Nói xong, Hàn Thanh ôm cô đi về phía trước, Tiểu Nhan mới phát hiện ra thật sự biệt thự cách đó không xa, nhưng có điều cô không biết là căn nào cả, nên không dám tùy tiện đi vào mà thôi.

Được Hàn Thanh ôm vào lòng, cảm giác thật không chân thật chút nào, dường như cô có vẻ đang lơ lửng, bồng bềnh.

Mãi cho đến khi Hàn Thanh đặt cô xuống ghế sô pha, Tiểu Nhan mới cảm thấy có chút cảm xúc chân thật. Nhưng ngay sau đó, Tiểu Nhan nhận ra rằng mình vẫn còn đang mang giày, cho nên mới vội vàng cởi giày ra đặt lên kệ, lúc cúi người xuống đầu còn hơi choáng.

Nếu như có thể nói, sau này cố gắng bớt thức đêm lại, sau đó theo lịch trình hằng ngày dậy sớm ăn sáng.

Không ngờ bây giờ cô lại yếu thế này.

Đang nghĩ ngợi, giọng Hàn Thanh truyền đến. "Đến đây.

Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, đưa tay lên bóp bóp trán, xoay người bước đến."Cùng ăn sáng đi." Hàn Thanh nói.

Tiểu Nhan: "... Không cần đầu, lúc đến đây em ăn rồi."

Cô ngại nói, vì đến gặp anh ngay cả bữa sáng cũng không ăn, hơn nữa tối qua còn mất ngủ, như thế sẽ bị anh cười chết mất,

Tuy nhiên, tình trạng sức khỏe của cô đã hiện hết lên trên mặt, không thể nào che giấu được, Hàn Thanh yên lặng một lúc, rồi đổi một cách nói khác. "Nếu đã ăn rồi, thì lại đây ăn cùng anh một chút nữa đi."

Tiểu Nhan: ""

Có vẻ như cũng được nhỉ? Cô chớp mắt mắt, sau đó gật đầu, cùng theo Hàn Thanh đi ăn sáng.

Hàn Thanh tự tay làm bữa sáng, Tiểu Nhan muốn giúp anh, nhưng lại bị anh cấm vào bếp nên cô đành ngoan ngoãn ngồi đợi ở bàn ăn. Sau đó nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn bận rộn bên trong qua cửa kính bếp.

Hàn Thanh tự mình đeo tạp dề, mặc dù nó màu xám, nhưng hơi thở nóng bỏng trên người đàn ông này vẫn tăng lên rất nhiều, Tiểu Nhân lập tức cảm thấy mình gần gũi với anh thêm vài phần.

Khoác lên mình một bộ đồ vest, Hàn Thanh ở trong văn phòng khiến cô có cảm giác rất mạnh mẽ, đồng thấy cũng rất xa cách.

Thế nhưng người đàn ông này ở nhà lại không giống như thế.

Tiểu Nhan nhịn không được, muốn lấy điện thoạira chụp cho Hàn Thanh một kiểu, mới phát hiện lúc nãy Hàn Thanh lấy điện thoại của mình vẫn còn cất trong túi quần của anh ấy.

Cô có chút chột dạ, sớm biết thế vừa nãy đã không đưa điện thoại cho anh ấy, tự mình cầm không phải là được rồi sao, sau đó lát nữa còn có thể lén lút chụp vài kiểu.

Cũng không biết đã đợi bao lâu, bữa sáng cũng đã làm xong, Tiểu Nhan không ngờ anh còn làm cả phần cho mình, thật ngại quá, lúc uống sữa mặt cô còn đỏ bừng lên.

Hàn Thanh lại không để ý mà lên tiếng: "Chuyện của chúng ta, đã nói cho Mộc Tử biết chưa?" "Hả?"

Tiểu Nhan sửng sốt một chút, không ngờ anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhất thời không kịp phản ứng. "Cũng đúng, ngày hôm qua vừa mới chính thức quen nhau, cho dù em có muốn nói cũng không nhanh như vậy.

Nghe xong, Tiểu Nhan lại bất giác siết chặt chiếc cốc trong tay, cắn chặt môi chứ có chút do dự. Thật ra cô không nghĩ rằng sẽ nói cho Mộc Tử chuyện của mình và Hàn Thanh quen nhau sớm như vậy, dù sao đến bây giờ cô ấy cũng không biết Hàn Thanh vì thích mình mà ở bên cạnh mình hay không, có thể cũng có một chút nhưng cũng không biết hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan nhẹ nhàng nói: "Chuyệnđó em tạm thời chưa muốn nói cho Mộc Tử biết." "Hum?"

Động tác tay của Hàn Thanh chợt khựng lại, nhìn

Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan xấu hổ giải thích: "Dù sao Mộc Tử là chị em của em, lại là bạn tốt của em, cô ấy vẫn luôn hy vọng hai chúng ta ở bên nhau, bây giờ nói cho cô ấy biết, cô ấy nhất định sẽ rất vui, Nhưng nếu như sau này..." Tiểu Nhan không nói rõ về sau, cô đột nhiên dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói. "Nếu như sau này lỡ như có xảy ra chuyện gì... em sợ cô ấy sẽ đau lòng thay cho chúng ta."

Hàn Thanh hiểu ý của cô, anh khẽ nheo mắt lại nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói.

Trước ánh mắt dữ tợn đó khiến Tiểu Nhan phải lạnh sống lưng, cô cắn môi, không biết phải làm sao đành uống một ngụm sữa, nhưng vì quá căng thẳng nên uống quá vội, sữa bị đổ lên quần áo của cô. "A..." Tiểu Nhan hô lên một tiếng, đứng thẳng dậy, kết quả không cần thận lại đụng phải ly nước ép bên cạnh, vì thế mà cả sữa và nước ép đều vắng hết lên người. "Xin lỗi, xin lỗi..."

Bị nước ép và sữa đổ lên cả người Tiểu Nhan khiến mọi thứ lộn xộn hết lên.

Cô phải làm sao... sao cô lại làm ra chuyện nguco-vo-danh-trao-1171-0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.