Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1181: Nhưng anh không muốn từ chối, làm sao đây



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi cô vội vàng giải thích, hoàn toàn không để ý rằng xe của Hàn Thanh đã quay đầu lại, vốn đang ở đường chính, nhưng lúc này lại rẽ sang đường nhỏ bên cạnh, đến khi xe dừng lại Tiểu Nhan mới nhận ra. “Đây là đâu?”

Vừa hỏi, Tiểu Nhan vừa quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, thậm chí còn cố thò đầu ra khỏi cửa kính xe.

Kết quả, khi cô mới thò đầu ra được một nửa, Hàn Thanh đã nằm cổ tay cô, sau đó anh dùng bàn tay to ấn đầu cô lại, thấp giọng: "Ngồi trên xe đừng tùy tiện thò đầu ra ngoài như vậy rất nguy hiểm."

Đầu Tiểu Nhạn thình lình bị anh đè lại, sau đó cô nhìn thấy cửa kính xe được đẩy lên, không gian nhanh chóng bị phong tỏa.

Cô quay đầu lại, nghi ngờ nói: "Không thò đầu, không thò đầu, anh làm gì mà đóng cửa..."

Nói được một nửa, Tiểu Nhan liền lắp ba lắp bắp, bởi vì cô đột nhiên phát hiện ra cảm xúc nồng đậm trong mắt Hàn Thanh, người vẫn đang ôm đầu cô,không đúng lắm. "Sao, sao vậy...

Có lẽ là phản ứng đầu tiên của não bộ hai tay của Tiểu Nhan vô thức chặn trước mặt làn Thanh có gắng ngăn cản bước tiến của anh

Cô chợt nhận ra Hàn Thanh cố ý lái xe đến đầy Bởi vì có thể đậu xe ở đây, cho nên anh mới cố ý chuyển hướng chính là để dừng xe ở đây

Sau khi nhận ra điều này, nhịp tim của Tiểu Nhân đập nhanh không thể kiểm soát được, anh có phải muốn hôn cô nữa không?

Suy nghĩ Tiểu Nhan đang chạy loạn xe, người đàn ông trước mặt đã nghiêng người dựa về phía cô, Tiểu Nhan lùi về phía sau một chút, đưa tay chống làm ngực anh, nói: "Làm gì vậy, vẫn là ban ngày hơn nữa đây là bên ngoài...

Mặc dù ở đây có thể đậu xe nhưng vẫn sẽ có người và ô tô đi qua, họ làm sao có tiề

Hàn Thanh đang bị đầy đến không thể tiến lên cũng không vội, chỉ nhìn đôi môi đỏ mọng của Tiểu Nhan, trầm giọng: “Em có biết vì một tầm nhìn của em anh liền vứt hết công việc ở công ty để chạy của không?”

Tiểu Nhan sững sờ, không ngờ anh lại đột nhiên nói ra lời này, có chút đuối lý lại có chức sy này nói: "Em, em chỉ là muốn hỏi anh mà thời không ngờ anh lại thật sự tới đây... Hơn nữa, nếu ở công ty thực sự có việc, anh có thể từ chối em mà

Nói đến phía sau, sức lực của Tiểu Nhân càngngày càng không đủ, có lẽ là bởi vì như vậy, cho nên lực cô đẩy Hàn Thanh không còn mạnh như trước cũng không có ý phản kháng, Hàn Thanh nắm bắt cơ hội tiến lên trước thêm vài cm. "Bạn gái đưa ra yêu cầu làm sao có thể từ chối?" "... Cho dù là bạn gái đưa ra yêu cầu, nhưng nếu anh cho rằng là yêu cầu vô lý, vẫn có thể từ chối mà..."

Tiểu Nhan lo lắng đến mức đổ một chút mồ hôi lạnh, bởi vì Hàn Thanh vừa nói vừa dựa vào gần hơn, mà cô lại không có chút sức phản kháng nào.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hàn Thanh: "Nhưng nếu anh không muốn từ chối thì phải làm sao đây?"

Am.

Tiếng cười trầm thấp này đặc biệt quyến rũ, cứ như vậy không chút ngăn cản xuyên thấu trái tim của Tiểu Nhan, sau đó quấn lấy trái tim cô, cô sững người tại chỗ, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt càng ngày càng lớn.

Hơi thở quen thuộc càng ngày càng gần cô hơn, trước khi Hàn Thanh hôn cô, cô còn nghe thấy anh thì thầm. "Đến cũng đến rồi, vậy anh cũng phải lấy chút lợi tức chứ?”

Sau đó, cô chưa kịp đáp lại đã bị anh hôn. Trong toàn bộ quá trình, Tiểu Nhan có thể nói là hoàn toàn bị động, bởi vì dù sao cũng là ban ngày, còn đang ở bên ngoài, cô ấy lo lắng đến mức không dám làm thêm bất cứ động tác nào, trong suốt toàn bộ quá trình hoàn toàn dựa vào sự dẫn dắt của Hàn Thanh,và rồi bởi vì căng thẳng mà cô lại cần vào môi của anh, nghe thấy tiếng anh kêu nhẹ lên mới buông cánh tay ra.

Hàn Thanh bất lực. "Mỗi lần em đều phải làm anh bị thương mới vui à? Đây là sở thích đặc biệt gì thế?"

Tiểu Nhan: " Em không phải cố g

Sau khi bị hôn, đôi mắt của cô ấy sóng sánh ảnh nước, trông đáng thương và vô cùng yếu đuối.

Hàn Thanh lập tức không tự chủ được liền nghiêng người về phía trước

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tiểu Nhan không còn nhớ mình đang ở đầu nữa, cô chỉ biết rằng tay cô đã bị Hàn Thanh dùng sức kéo đến eo anh rồi ôm lấy anh sau đó cô vẫn ở trong trạng thái bị hôn.

Một lát sau..

Cô đại khái cũng không nhớ được gì cả, sau đó Hàn Thanh liền là xe đi khi đến trước tòa nhà của tập đoàn nhà họ Hàn, Tiểu Nhận mới nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu.

Cái gì vậy?

Tiểu Nhan đột nhiên không nói được, cô ngồi co người lại trên ghế giả chết

Cứ để tôi chết lặng lẽ đừng ai đến với tôi...

Tuy nhiên, Hàn Thanh vẫn mở cửa xe của cô.

Đi ra đi.

Tiểu Nhân có người lại trên ghế ngồi, một chút cũng không muốn động đầy cô ấy chỉ muốn làm mộtcon chuột hamster, đầu cũng không muốn đi, được không?

Biết cô gái nhỏ đang thẹn thùng, khỏe môi Hàn Thanh mang theo nụ cười, giọng điệu bất đắc dĩ: "Mau lên, đợi chút nữa còn có chuyện phải giải quyết "

Nghe được anh còn có chuyện phải làm, cô gái nhỏ lười biếng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì cơ? Công việc sao?" "Ừ." "Vậy thì... anh tự mình lên đi, em ở đây đợi anh là được rồi."

Sau khi bị hôn ở ven đường lâu như vậy, Tiểu Nhan cảm thấy mình cần bình tĩnh lại, không thể cùng anh đi lên nữa.

Nói xong, cô lại điều chỉnh tư thế và tiếp tục giả chết.

Nhìn cô thật sự bất động, Hàn Thanh chỉ có thể cúi nửa người đi vào, tháo đai an toàn cho cô, sau đó trực tiếp ôm cô lên. "Ahhh..."

Tiểu Nhan giật mình kêu lên, hai tay ôm cổ anh theo bản năng: "Để em xuống."

Hàn Thanh ôm chặt cô, hơi cúi xuống ra hiệu cho cô đóng cửa xe: "Không muốn đi, không phải muốn anh ôm em sao?”

Tiểu Nhan khóc không ra nước mắt. Cô chỗ nào muốn anh ôm cô hả? Cô ấy thực sự muốn giả chết ở trong xe, có được không?Hơn nữa ở công ty, để anh ấy ôm mình lên, nói đùa, đến lúc đó cô ấy sẽ trở thành người thế nào? Sau khi đóng cửa xe, Tiểu Nhan lập tức kêu Hàn

Thanh thả mình xuống.

Dáng người Hàn Thanh cao lớn, Tiểu Nhan thấp hơn, cộng thêm cô gầy hơn, cả người cũng rất nhỏ, đối với Hàn Thanh mà nói, ôm cô hoàn toàn không tổn sức nên anh không nghĩ ôm cô lên tầng có vấn đề gì.

Tiểu Nhan xấu hổ muốn chết, vì cô đang ở trong bãi đậu xe, nên xung quanh không có ai.

Nhưng đợi chút nữa khi vào thang máy, nếu đụng phải người khác thì sao? Sau này cô làm sao gặp người hu hu hu?

Đúng là đời không như mơ.

Vừa bước vào thang máy, liền đụng phải thư ký Tô đang chuẩn bị đi ra, còn có một nhóm quan chức cấp cao của tập đoàn nhà họ Hàn. Một cái thang máy đầy người như vậy chỉ nhìn thấy tổng giám đốc Hàn ngày thường nghiêm túc không cười nói của bọn họ đang luôn bế một cô gái nhỏ đứng ở cửa thang máy, ánh mắt dịu dàng, cô gái trong vòng tay anh còn đang ngại ngùng, nhưng tổng giám đốc Hàn không đành lòng thả cô ấy xuống.

Tiểu Nhan: "

Mọi người: "..."

Tô Cửu nhướng mày, khỏe môi không khỏi nở nụ cười, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Nhan, còn nhẹ nhàngco-vo-danh-trao-1181-0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.