Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1220: Nhìn xem có hài lòng không?



Nếu cô ta đã có thái độ này thì Tiểu Nhan cũng lười giả vờ khách sáo với cô ta, mặt cô sa sầm dứt khoát hỏi thẳng cô ta: “Lúc nấy tôi ở trong toilet nên không nghe thấy, chị Nhi trừng mắt như vậy là đang trách tôi sao?”

Lâm Thấm Nhi hơi sửng sờ, cô ta đâu ngờ rằng một giây trước Tiểu Nhan còn cười dịu dàng, thế mà một giây sau đã thẳng thừng trở mặt.Mặt mày tối sâm đứng ở đó giống như một cô gái nhỏ tràn ngập thù địch.

Là cô ta sơ suất sao? Cô gái này còn có một mặt như vậy?

Thấy Tiểu Nhan tự dưng thay đổi sắc mặt, cho dù trong lòng Lâm Thấm Nhi có tức giận cỡ nào cũng không dám trút ra, bộc lộ ra ngoài. Cô ta đành phải vội vã đổi giọng: “Không sao đâu, nếu Tiểu Nhan không nghe thấy thì chị không thể trách tôi được. Vừa rồi, chị Nhi tưởng rằng tôi cố ý tảng lờ chị Nhi nên chị nhất thời sốt ruột, cô đừng giận chị Nhi nhé?”

Nghe nói vậy, Tiểu Nhan nhếch khóe miệng lên liếc nhìn cô ta “Chị Nhi cảm thấy tôi cố ý phớt lờ chỉ hả? Tại sao lại như vậy? Tôi đâu có lý do gì để tảng lờ chị?

Lễ nào chị Nhi làm sai chuyện gì đó, tự mình chột dạ thế nên mới cho rằng tôi cố ý không quan tâm chị?”

Lời nói này khiến Lâm Thấm Nhi kinh ngạc, thật không ngờ cô biết nói nặng lời, hơn nữa trong lời nói còn chứa đựng sự dò hỏi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chỉ một buổi sáng thôi, cả người cô ấy đã thay đổi?

Không đúng, hoàn toàn chỉ trong một giờ?

Chẳng lẽ trong một giờ này đã xảy ra cái gì?

Là Hàn Thanh nói cho cô biết?

Không thể nào, sao một người đàn ông như Hàn Thanh có thể nói về những chuyện của phụ nữ bọn cô?

Là cô tự mình đoán mò?

Nghĩ đến đây, mắt Lâm Thấm Nhi đảo tới đảo lui trên mặt Tiểu Nhan, dường như muốn xác nhận điều gì đó.

Ai ngờ lúc này Tiểu Nhan lại nở nụ cười xán lạn một lần nữa, cô dịu giọng nói với Lâm Thấm Nhỉ: “Ơ kìa, nhìn chị Nhi có vẻ bị tôi dọa à? Xtôi ra lúc tôi nghiêm túc trông cũng đứng đắn nhỉ?”

“Hả? Tôi có ý gì?”

“Ban nấy tôi chỉ đùa với chị Nhi thôi, không ngờ lại làm chị Nhi sợ. Chị Nhi đừng giận tôi nha, tôi xin lỗi chị.”

Lâm Thấm Nhi: “..”

Con bé này rốt cuộc đang giở trò gì thế?

“À đúng rồi chị Nhi ơi, bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt của tôi đâu? Chẳng phải chị nói mang đến giúp tôi sao?”

Nói tới đây, Tiểu Nhan lộ ra vẻ mặt hơi thất vọng: “Sớm biết vậy tôi tự mình đi lấy rồi”

Lâm Thấm Nhi phục hồi tinh thần, mặc dù cô ta không biết Lâm Thấm Nhi cư xử như thế có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả. Tuy nhiên, nếu cô đã nói vậy thì mình diễn tiếp tục thôi.

Cho dù diễn không nổi nữa, cô ta cũng không để bị vạch trần và phải duy trì tới cùng: “Ôi tôi nói làm chị mới nhớ, Tiểu Nhan ơi, chị không tìm thấy sữa rửa mặt và bàn chải đánh răng của tôi, có phải tôi nhớ nhầm không? Nếu tôi chưa tìm được, để chị vào tìm giúp tôi, có thể tôi để quên trong vali” Nói rồi, Lâm Thấm Nhi bước về phía trước muốn đi vào, nào ngờ Tiểu Nhan đã nhanh hơn cô †a một bước chặn ở trước cửa, sau đó nở nụ cười nói: “Không cần phiền chị Nhi đâu, nếu như không tìm thấy bàn chải tôi đánh bằng bàn chải của Hàn Thanh là được rồi, hình như anh ấy có mang theo sữa rửa mặt, trước đây tôi đều dùng của anh ấy mà.

Lâm Thấm Nhi: “Trước kia dùng của anh ấy?

Xài chung bàn chải đánh răng có vẻ không hợp vệ sinh lắm nhỉ?”

“Chà, đúng là hơi mất vệ sinh thật” Tiểu Nhan chống cằm suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Nhưng tôi với anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi, dùng một lần chắc cũng không sao. Có gì đợi đến trưa tôi sẽ ra ngoài mua cái mới thôi.”

Lời này nghe rất có lý, Lâm Thấm Nhi không thể phản bác.

“Làm phiền chị Nhi phải đi một chuyến vậy, tôi đi rửa mặt trước đây, tạm biệt.”

Nói xong, Tiểu Nhan không chờ Lâm Thấm Nhi phản ứng đã đóng cửa phòng lại.

Vốn dĩ Lâm Thấm Nhi còn muốn nói chuyện nhưng bị cửa đóng sập vào mặt khiến cô ta tức giận đến nổi suýt hét lên.

Sau khi cửa được đóng lại, Tiểu Nhan dựa vào cánh cửa hít một hơi thật sâu, vẻ mặt và sự bùng nổ của cô khi nấy ổn không nhỉ? Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thấm Nhi bị dọa làm cô rất sảng khoái.

Có vẻ cô ta không ngờ cô còn có dáng vẻ này chăng?

Nhưng như thế cũng tốt, đỡ sau này cô ta lại ăn hiếp mình!

Mặc dù đến bây giờ Lâm Thấm Nhi vẫn chưa có hành động nào nhưng việc hôm đó cô ta vô tình hay cố ý thì Tiểu Nhan vẫn nhớ kỹ.

Nhìn thấy những người phụ nữ khác có ý đồ đến gần Hàn Thanh làm Tiểu Nhan vô cùng khó chịu.

“Đã dễ chịu hơn chưa?”

Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng cô dọa Tiểu Nhan giật mình, theo phản xạ có điều kiện, cô xoay người thì đụng trúng cằm Hàn Thanh một tiếng ‘cạch”.

“Khụ.”

Hàn Thanh bị đụng đau lùi về sau nửa bước, cú chạm này thật sự đau, mà nơi này lại là nơi yếu ớt dễ bị thương nên càng đau hơn.

Tiểu Nhan cũng không tốt hơn chút nào, không chỉ làm đau Hàn Thanh mà cái trán cô cũng ê ẩm, trên đó nhanh chóng xuất hiện dấu đỏ.

“Đau quá” Tiểu Nhan bụm trán dùng ánh đáng thương lên án Hàn Thanh.

Nhìn dáng vẻ của cô thì Hàn Thanh sao nỡ mắng cô lời nào, anh ta chỉ có thể cố nén đau tiến lên ân cần hỏi thăm: “Đụng đau lắm à? Là lỗi của anh, để anh xem nào”

Hàn Thanh nhìn chỗ đỏ trên trán cô, anh ta nhẹ nhàng thổi phù phù rồi vuốt nhẹ trán cô. Dưới sự dỗ dành dịu dàng ấy, Tiểu Nhan từ từ ngẩng đầu lên tiếng: “Ừm… Anh có nghĩ em đang cố tình kiếm chuyện không?”

“Cố tình kiếm chuyện ư?” Động tác của Hàn Thanh ngừng lại, anh ta cẩn thận nhìn mắt cô rồi nghiêng người về phía mặt cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô.

“Cố tình kiếm chuyện là sao? Em muốn làm gì thì cứ làm, hơn nữa anh là bạn trai của em mà, cho dù em có cố tình kiếm chuyện thì anh vẫn sẽ yêu thương em, được chưa nào?” Từ sau khi ở bên nhau, Tiểu Nhan nhận ra Hàn Thanh luôn bao dung cô, dù cho đôi khi tự cô cảm thấy bản thân sai nhưng khi đó, Hàn Thanh không hề tức giận nói nặng nói nhẹ với cô câu nào. Hàn Thanh chính là mẫu bạn trai hoàn hảo nhất trên đời.

Cũng chính vì thế mà cô càng cảm thấy bất an.

Tiểu Nhan ôm eo Hàn Thanh và nhỏ giọng nói thầm trong lòng: “Vậy anh vĩnh viễn sẽ yêu chiều em chứ?”

Tất nhiên điều này cô cũng chỉ dám nhủ thầm trong lòng. Đến chiều, rốt cuộc nhân viên công tác đoàn lữ hành đã đến, anh ta xấu hổ cười: “Thưa cậu Hàn, mợ Hàn, xin lỗi vì sự chậm trễ lúc sáng nên hiện tại chúng ta chỉ còn thời gian buổi chiều và tối mà thôi. Cho nên, em sẽ thay đổi lịch trình và lập kế hoạch khác. Không biết hai người có hài lòng không?”

Dứt lời, nhân viên công tác liền đem bản kế hoạch đưa cho Hàn Thanh, anh nhận lấy nhưng không đọc mà đưa luôn cho Tiểu Nhan, dịu dàng nói: “Em xem thử coi có vừa ý không?”

Tiểu Nhan bất ngờ, cô không ngờ là Hàn Thanh sẽ đưa nó cho cô mà không thèm nhìn qua, nó làm cô ảo tưởng mọi chuyện đều do cô quyết định. “Á, vậy để em..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.