Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1221: Anh có hiểu lầm gì với em có phải không?



Tiểu Nhan nhận tờ lịch hành trình xem kỹ. Chủ đề hôm nay thật ra rất đơn giản, lên thuyền rời bến, đến một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, tham gia các hoạt động trên đảo. Buổi tối đốt lửa trại ăn tiệc.

Trong quán rượu cũng có nhiều rất chủ đề hấp dẫn, chơi mệt rồi sẽ có xe riêng đón bọn họ thẳng về khách sạn, ngoài ra còn có suối nước nóng, khiến cho người ta nghe xong cảm thấy rất động lòng.

Tiểu Nhan lập tức đồng ý, trong lòng còn thầm nghĩ chờ lên đảo phải kiếm chỗ nào đẹp đẹp thơ mộng chụp thêm vài tấm với Hàn Thanh mới được. Mấy tấm chụp trên giường lớn đêm qua hoàn toàn không thể dùng mà.

Nhân viên công tác thấy Tiểu Nhan có vẻ hài lòng thì cũng rất vui mừng. Anh ta còn lo kế hoạch lâm thời mới làm này sẽ không được chấp nhận cơ, khách thích là tốt rồi.

Ngay khi mọi người chuẩn bị xuất phát thì chợt có một người xuất hiện cạnh bọn họ.

“Tiểu Nhan, mọi người chuẩn bị đi đâu đấy?”

Giọng nói bất chợt vang lên làm Tiểu Nhan thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn người đang đi tới.

Lâm Thấm Nhi?

Người này đến từ khi nào vậy Chu Tiêu Nhan không hề phát hiện ra một chút nào luôn.

Tiểu Nhan còn đang ngây ra thì Lâm Thấm Nhi đã bước tới: “Tiểu Nhan, sao em không để ý đến chị?”

Tiểu Nhan khôi phục tỉnh thần: “Không phải, sao chị lại đến đây vậy? Chị bị thương chưa khỏi hẳn mà, nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi mới đúng chứ”

“Trong khách sạn buồn lắm, với lại chỉ có một mình chị à. Chán muốn chết! Chị có thể theo em ra ngoài chơi được không?”

Theo bọn họ ra ngoài chơi? Trong lòng Tiểu Nhan có chút không vui. Đây chính là cơ hội cho cô ở riêng một chỗ với Hàn Thanh. Hơn nữa cô cũng cảm giác được động cơ của Lâm Thấm Nhị, cho nên cô càng không muốn cô ta đi theo.

Nhưng Lâm Thấm Nhi lại nhìn ra Tiểu Nhan đang do dự, nhanh chóng bước tới níu lấy cánh tay cô: “Đưa chị theo đi mà, năn nỉ em luôn đó Tiểu Nhan. Chị ở khách sạn một mình buồn lắm ấy: Lòng Tiểu Nhan rất dễ mềm, cho nên nghe cô ta cầu xin như vậy lại cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng chuyện này không phải chỉ mình cô quyết định là được, chỉ có thể quay sang hỏi ý Hàn Thanh.

Hàn Thanh biết cô muốn nói gì, nhẹ nhàng đáp: “Em muốn làm gì cũng được, không cần phải hỏi ý kiến của anh đâu”

Ánh mắt anh đầy cưng chiều, giống như chỉ cần Tiểu Nhan không làm mấy chuyện giết người phóng hỏa thì cô muốn làm gì anh cũng sẽ giơ hai †ay tán thành vậy.

Người đàn ông như vậy, tình cảm này sao lại không thuộc về Lâm Thấm Nhi cô ta chứ. Cô ta cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy, nếu như anh là của cô ta thì tốt rồi.

Xem ra cô ta cần tranh thủ làm vài chuyện mới được.

“Vậy được rồi, chị theo bọn em cùng ra ngoài đi. Nhưng em phải hỏi lại nhân viên công tác xem có được mang thêm người không đã”

Thật ra khi Lâm Thấm Nhi và Tiểu Nhan nói chuyện thì nhân viên công tác vẫn đứng cạnh không đi, nên cái gì cần nghe đều nghe được cả.

Thấy Tiểu Nhan nói muốn hỏi mình, vẻ mặt anh ta lập tức có chút khó xử.

“Chủ đề lần này tập trung vào hai người, nếu lại thêm một người lẻ ra chỉ sợ sẽ không ổn cho lắm…

Tiểu Nhan nghe thế thì hơi mừng thầm. Có lẽ cô hơi ích kỷ, nhưng nếu không phải chính cô ra mặt giải quyết chuyện này thì càng tốt hơn nữa.

Đáng tiếc, Lâm Thấm Nhi nhanh chóng cướp lời, nói: “Anh không cần lo đâu, mấy cái chỉ phí phát sinh tôi có thể tự chi trả! Cần đóng bao nhiêu tiền?”

Nhân viên công tác vốn đang nhăn nhó, sau khi nghe cô ta nói mình sẽ nộp tiền thêm thì lập tức giãn mặt cười tươi rói, nhanh nhẹn đồng ý: “Cứ quyết định như vậy đi, toàn bộ chỉ phí cô sẽ tự trả nhé, dù sao cũng nhiều thêm một người, cái gì cũng phải quy ra tiền cả mà”

Giải quyết xong, nhân viên công tác thoáng thở phào một hơi. Anh ta cảm thấy mình vừa giải quyết được một việc, hai vợ chông Hàn Thanh chắc hẳn cũng rất vui vẻ nhỉ?

Ai ngờ vừa quay đầu sang nhân viên làm việc lại bắt gặp ánh mắt ai oán của Tiểu Nhan. Anh ta hơi giật mình, sau đó mới phản ứng lại, thiếu chút nữa đã tự cắn đứt lưỡi của mình. Sao tự nhiên mình lại ngu như lợn ấy nhỉ? Vợ chồng nhà người †a ra ngoài du lịch, tự nhiên lúc này lại đèo bòng thêm một người, chẳng khác nào có thêm một con kỳ đà cản mũi sao? Sao lúc nấy lại không nghĩ đến chuyện này mà chỉ nghĩ đến tiên bạc cơ chứ?

Tiền quan trọng đến mức ấy cơ à? Nếu chờ hai vợ chồng này chơi không vui lại cho anh ta một đánh giá kém thì tiền thưởng nửa năm coi như không cánh mà bay…

Đáng tiếc, lời đã nói ra lúc này có muốn thu lại cũng chằng dễ dàng gì, trong lòng anh nhân viên quả thật là khổ không lời nào nói được.

Giờ anh ta làm gì cho phải đây? Đành phải đi bước nào xem bước ấy vậy. Anh ta thầm nghĩ, đoạn đường này nhất định phải theo sát bọn họ, gắng sức tạo ra không gian cho hai vợ chồng son.

Vì tiền thưởng nửa năm của mình, anh ta chỉ có thể liều mạng!

Lúc lên thuyên, nhân viên công tác nghiêm túc lại trịnh trọng nhìn Tiểu Nhan, thì thầm: “Bà chủ Hàn, xin cô hãy yên tâm, tôi nhất định không làm cô thất vọng đâu!”

Tiểu Nhan: “2”

Có chuyện gì thế? Cái gì mà không làm cô thất vọng? Nhân viên công tác này định làm cái gì vậy?

Nhưng Tiểu Nhan còn chưa kịp hỏi, anh ta đã xoay người rời đi rồi.

Cô ôm một bụng nghi ngờ lại không có được đáp án, chỉ đành quay lại chỗ ngồi của mình.

Hàng ghế của các cô không có người, nhưng vì Tiểu Nhan muốn ngồi cạnh cửa sổ nên Hàn Thanh nhường vị trí bên trong cho cô.

Kết quả cô vừa quay lại đã thấy Lâm Thấm Nhi bước tới hàng ghế của bọn họ, định đi vào chỗ ngồi bên trong.

Tiểu Nhan thoáng cau mày, vừa định ngăn cản lại nghe được một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Cô ngồi nhầm chỗ rồi.”

Người lên tiếng chính là Hàn Thanh. Bởi vì nếu muốn vào chỗ ngồi ở bên trong thì cần phải đi ngang qua mặt Hàn Thanh, cho nên khi Lâm Thấm Nhi định đi vào thì anh dứt khoát vươn chân dài gác thẳng lên chiếc ghế ở phía trước, không hề có ý định cho cô ta đi qua mà còn dùng ánh mắt lạnh như băng trừng cô ta một cái.

Lâm Thấm Nhi không ngờ đối phương lại không nể mặt cô ta như vậy, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Anh Thanh, em muốn vào trong ngồi không được sao? Bên ngoài còn rất nhiều chỗ ngồi mà”

Dứt lời, cô ta chỉ chỉ về phía mấy chỗ bên tay ngoài của Hàn Thanh.

Tiểu Nhan vốn định bước tới nhưng thấy tình huống này thì lại dừng bước, xem Hàn Thanh xử lý thế nào cũng hay đấy chứ.

Đáng tiếc, Hàn Thanh chỉ nói một câu, sau đó quay đầu đi không thèm điếm xỉa gì đến Lâm Thấm Nhi nữa.

Lâm Thấm Nhi nổi cơn tức giận. Cô ta vốn chỉ muốn vào trong ngồi thôi, ai ngờ đâu Hàn Thanh lại tuyệt tình như thế, chẳng những không cho cô †a đi vào mà còn không thèm đáp lời lại luôn.

Cô ta vừa xấu hổ lại vừa không cam lòng, cho nên dứt khoát nhắm ngay chỗ ngồi bên ngoài cạnh Hàn Thanh.

Mà vừa định ngồi xuống, giọng nói lạnh lẽo kia lại vang lên: “Đã bảo cô nhầm chỗ rồi! Sao vẫn còn chưa chịu đi?”

Lâm Thấm Nhi ngạc nhiên ngẩng lên, chỉ thấy ánh mắt Hàn Thanh nhìn cô ta rất lạnh lẽo, cô ta sững sờ tại chỗ: “Là sao? Em đi nhầm chỗ nào thế? Chỗ bên trong không được ngồi rồi, đến cả bên ngoài cũng không được ngồi ư?”

“Đúng” Hàn Thanh không chút nể mặt mà gật đầu.

Lâm Thấm Nhi: “… Vì sao lại như thế? Anh Thanh, có phải anh có hiểu lầm gì với em hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.