Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1234: Không phải người cũ



Thấy cô nhắc đến chuyện tối hôm đó, Tiêu Túc chỉ cảm thấy ấn đường khẽ đau. Tối đó thực sự là anh kéo tay người ta không chịu buông khiến cho một cô gái như cô phải ngồi trên sofa ngủ, sau đó chân còn tế cần cả lên

Mà sau khi anh tỉnh cây, lại còn trách nhầm cô

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Túc cảm thấy hơi ấy này vậy nên đành phải đồng ý.

Tôi biết rồi

Giang Tiểu Bạch thấy anh đồng ý, trong mặt liền hiện lên ý cười.

Biết ngay là anh sẽ đồng ý. Xem ra anh vẫn cảm thấy rất ấy náy với cô. Vốn dĩ chỉ là nhắc bừa một tiếng không ngờ lại có hiệu quả tốt đến vậy.

Rất nhanh họ đã đến nhà họ Giang.

Lúc Giang Tiểu Bạch và Tiêu Túc xuống xe, Giang Tiểu Bạch vẫn luôn nói lảm nhảm bên tai anh "Những điều tôi nói với anh anh đều nhớ kĩ rồi chứ?

Sinh nhật của tôi, bạn bè của tôi, còn có một số Tiêu Túc dùng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc đề nhìn cô. “Cô cảm thấy tôi có thể nhớ nhiều thứ như vậy trong một khoảng thời gian ngắn trê

Giang Tiểu Bạch lập tức im lặng. “Anh nói cái gì? Anh không nhớ một chút gì cả?” Tiêu Túc không trả lời, nói thật anh đúng là không nhớ gì cả, bởi vì anh không có chút hứng thú với cuộc sống, sinh nhật,cung hoàng đạo...của một người không mấy thân thiết. Vì vậy,lúc Giang Tiểu Bạch nói những điều đó anh hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn cô ríu ra ríu rít.

Những lúc như vậy, anh liền liên tưởng đến một cô gái khác.

Tiểu Nhan...

Nghe nói cô cùng Hàn Thanh đi du lịch, hiện tại, cô chắc chắn đang rất hạnh phúc nhỉ?

Cuối cùng cũng được đền bù xứng đáng rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Túc dâng lên một cảm giác đau đớn, mỗi lúc một lan rộng khắp trái tim anh.

Giang Tiểu Bạch vô cùng nhạy bén, lập tức nhìn ra điểm bất thường của Tiêu Túc. Cô nheo mắt suy nghĩ một chút rồi đột nhiên giận dữ: “Mẹ nó, anh quá đáng quá rồi đấy! Tôi đang nói chuyện với anh, anh lại nghĩ đến người cũ?"

Lời nói của cô kéo lí trí của Tiêu Túc quay lại. Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp: “Không phải người cũ” “Gì cơ?Không phải người cũ? Thế là người trước người cũ hả?”

Nhìn biểu cảm cạn lời của anh, Giang Tiểu Bạch đột nhiên ý thức được điều gì, khóe miệng khẽ giật: “Không lẽ anh... không theo đuổi được người ta hả?

Xui xẻo thế nào, cô lại đoán trúng.

Tiêu Túc từ chối tiếp chuyện cô, bình tĩnh nói: “Trước mặt mẹ cô tôi sẽ biểu hiện thật tốt, sẽ không làm cô lộ tẩy. “Haiz, anh cũng thật là thảm! Anh không theo đuổi được người ta, vậy nên anh thất tình rồi, không lẽ anh tương tư từ một phía? Haiz...kịch bản lần trước tôi đoán bừa vậy mà trúng, tôi nghĩ mình có thể mở sạp xem bói được rồi.” Giang Tiểu Bạch không hề buông tha cho anh, vẫn tiếp tục ríu ra ríu rít. “Rốt cuộc cô còn cần tôi giả làm bạn trai nữa không? Nếu cô không cần, tôi về trước đây

Nói xong, Tiêu Túc làm bộ muốn quay người rời đi, Giang Tiểu Bạch vội vàng kéo tay anh lại: “Đợi đã, tôi đùa thôi mà, giận rồi hả? Đương nhiên là cần, giờ chúng ta lên đi." “Bỏ tay ra.” Tiêu Túc bình tĩnh mắng một câu. Giang Tiểu Bạch không bỏ, ngược lại còn khoác lấy tay anh, vẻ mặt nghiêm túc: 'Sao mà bỏ ra được? Đã đến đây rồi, không chừng mẹ tôi đang nhìn chúng ta ở trên lầu đó. Lỡ như lộ tẩy thì sao? Bắt đầu từ bây giờ, hai chúng ta chính là người yêu. Không thành công cũng thành nhân, anh không được hại tôi đâu nhé!” Nói xong, Giang Tiểu Bạch sợ Tiêu Túc không chịu phối hợp, lại nói thêm: “Anh đã hại tôi mất một nắm tóc rồi, không được hại tôi bị ép cưới nữa. Nếu tôi bị ép đến cùng, tóc của tôi đều mất hết, chỗ tóc bị anh làm mất không kịp mọc lại. Cả đời này,lương tâm của anh e là sẽ không được an ổn nhỉ?”

Tiêu Túc: “.

Người phụ nữ này...đúng là một tên vô lại.

Lần nào cũng khiến anh hết cách. “Hì hì, đi thôi.” Giang Tiểu Bạch thân mật kéo anh đi lên.

Khi hai người đến thang máy, đúng lúc gặp được cô hàng xóm đi mua thức ăn về. Thấy Giang Tiểu Bạch khoác tay một người đàn ông, cô hàng xóm ngạc nhiên nhìn cô.

Tiểu Bạch, đây là bạn trai cháu hả?” Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch ôm Tiêu Túc chặt hơn một chút, vô cùng thân mật dựa lên vai anh, vừa gật đầu vừa ngọt ngào cười, đáp: “Vâng ạ, cháu đưa anh ấy về gặp mẹ cháu. Cô Hứa, cô vừa đi siêu thị về a?” “Cô hàng xóm nhìn chằm chằm lên người Tiêu Túc. Ánh mắt đó hệt như đang dò xét, khiến người ta rất không thoải mái. Nhưng Giang Tiểu Bạch biết những người hàng xóm này chính là như vậy. Con gái nhà người ta yêu đương, giống như có liên quan đến bọn họ vậy. Vì thế, cô cũng không nói gì, cứ để bọn họ nhìn cho đủ.

Dù sao thì thân hình Tiêu Túc cũng rất chuẩn, lại đẹp trai. Chỉ là trên mặt có sẹo, khiến anh trông có hơi hung dữ. Đang nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch liền nhìn thấy ánh mắt của cô hàng xóm dừng lại trên vết sẹo của Tiêu Túc, thậm chí còn hỏi thẳng. “Ôi, bạn trai của cháu sao lại có vết sẹo trên mặt vậy, từng bị thương hả?”

Nghe đến đây, Giang Tiểu Bạch không nhịn được mà thầm trợn mắt trong lòng.

Thực ra cô và Tiêu Túc từng gặp nhau vài lần. Cho dù lần này để anh giả làm bạn trai cô, cô cũng không định hỏi anh vết sẹo này là từ đâu mà có. Dù sao người ta bị thương để lại sẹo, chủ động hỏi tới cũng không hay.

Việc cô không muốn làm, không ngờ cô Hứa lại làm rồi. Hơn nữa còn làm ngay trong thang máy, trước mặt nhiều người như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Tiểu Bạch nhất thời không vui.

Trước đó cô còn bày ra vẻ mặt tươi cười, lúc này đây đương nhiên đã tỏ vẻ không vui. Cô không trả lời câu hỏi đó, mà là trực tiếp hỏi sang vấn đề khác: “Cô Hứa, đã lâu cháu không về, vừa về liền nghe được tin, con dâu cô hình như chạy rồi hả?”

Quả nhiên, sắc mặt cô Hứa biến đổi. “Cháu, cháu nghe ai nói vậy?” Giang Tiểu Bạch vô tội trả lời: “Gần đây có rất nhiều người đang nói mà, không lẽ là giả sao? Cháu cũng cảm thấy vậy, con dâu cô vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại có học thức, vừa nhìn là biết không phải người vứt bỏ chồng con rồi.”

Mặt mũi cô Hứa vô cùng khó coi: “Tiểu Bạch, sao cháu lại ăn nói như vậy, có phải mẹ cháu lại nói xấu sau lưng cô không? Mẹ con cháu đúng là đáng ghét, suốt ngày nói bậy bạ sau lưng người khác.”

Giang Tiểu Bạch bình tĩnh cười: “Đâu có, nói bậy bạ sau lưng người khác sao mẹ con cháu có thể sánh bằng một phần của cô Hứa được.” Sau này Giang Tiểu Bạch mới tự mua nhà, bởi vì lúc đó mẹ Giang đã bắt đầu ép cô cưới. Cô vì muốn yên tĩnh nên dọn ra ngoài ở. Trước kia khi còn ở đây đã không ít lần nghe vị hàng xóm này nói năng bậy bạ, nói những lời rất khó nghe. “Cháu!” Cô Hứa vô cùng tức giận, giọng điệu cũng lạnh xuống: “Không ngờ mấy năm qua cháu vẫn không biết ăn nói như vậy. Mẹ cháu cũng thật là, con gái lớn như vậy rồi cũng không dạy dỗ cho tốt, sau này sao mà gả đi được. Một số người nào đó, đã từng nghe câu cưới vợ phải cưới người hiền chưa? Đừng để bị chút nhan sắc này dụ dỗ đến điên đảo đầu óc. Lúc cô Hứa nói câu này còn cố ý hướng về phía Tiêu Túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.