Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1238: Cô ấy cũng bá đạo lắm





Nụ cười này vô cùng rực rỡ, cũng vô cùng chói mắt. Ánh đèn điện ở xung quanh dường như đều bị thu hết vào nụ cười này, khiến cho dáng vẻ của Giang Tiểu Bạch trong thời khắc này lại càng thêm bắt mắt. Trong phút chốc, Tiêu Túc liền bị hớp hồn.

Cậu ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khẽ rời mắt đi chỗ khác: “Không cần nhớ ân tình gì đâu, tôi cũng chỉ là đáp lại tình người mà thôi. Cô chỉ cần nhớ cho kỹ là không có lần sau là được rồi.

Giang Tiểu Bạch nghiến chặt răng hàm sau của mình, trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười đó: “Được thôi, nếu anh Tiêu Túc đã nói như vậy thì tôi cũng đã đền đáp xong tình người của anh rồi. Có điều bởi vì hôm nay là có tình huống đặc biệt xảy ra, vậy nên... Cô ấy tiến lên phía trước một bước, nhìn chăm chăm vào Tiêu Túc với ánh mắt nghiêm túc: “Tôi nợ anh một nụ hôn”

Tiêu Túc: “

Con gái mà nói ra lời đáng ngạc nhiên này. Con người của Tiêu Túc co lại một chút, cậu ta đột nhiên lùi về phía sau một bước: “Nói linh tinh cái gì vậy?”

Giang Tiểu Bạch hờ hững xua xua tay nói: “Tôi nói thật đó, bởi vì tôi chưa hề có sự đồng ý của anh mà đã hôn anh rồi, về điều này tôi rất xin lỗi. Vậy nên tôi nợ anh một nụ hôn rồi, hoặc là bây giờ anh hôn lại một cái, hoặc là tôi cứ nợ một cái trước đã

Tiêu Túc bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc một hồi lâu, cuối cùng chỉ bất lực thốt ra được một câu: “Đồ điên”

Giang Tiểu Bạch nhún vai, không xác nhận cũng không phủ nhận.

Tiêu Túc nhanh chóng cất bước rời đi, khi quay người đi trong đầu cậu ta đột nhiên lại nghĩ đến hình ảnh trong máy tính Giang Tiểu Bạch vì một vết sẹo mà ra sức bảo vệ. Lông mày cậu ta nhíu lại một chút, có điều lại nhanh chóng thả lỏng như cũ.

Chỉ là cô muốn nhờ cậu ta giúp đỡ mà thôi. nhìn thấy cậu ta bị người khác nhìn chằm chằm với anh mắt kỳ quái như vậy, đương nhiên cô cũng muốn nói giúp cậu ta mấy câu. Điều này cũng chẳng có gì cả, cậu ta không nên nhớ kỹ quá như vậy.

Sau khi nghĩ như vậy, Tiêu Túc rời đi rất nhanh. Đợi sau khi người rời đi rồi, Giang Tiểu Bạch vô thức sờ sờ môi của mình, chán nản nói: “Đúng là tức điên cả người, rõ ràng là mình chịu thiệt hơn cơ mà. Quả nhiên, đàn ông trong tiểu thuyết căn bản không tồn tại trong đời thực, cái đồ óc heo không hiểu chút phong tình nào cả!” Giang Tiểu Bạch “xùy xùy” một tiếng, sau đó liền rời đi theo sau.

Ở nước ngoài. sau khi đến hòn đảo nhỏ được hai ngày, Tiểu Nhan cuối cùng cũng đã hiểu ra được nguyên lý của hòn đảo nhỏ này rồi. Bởi vì Ở đây đều là những người trẻ tuổi đến chơi nên buổi sáng sớm cực kỳ yên tĩnh, còn buổi tối là thuộc về những cuộc chè chén say sưa của bọn họ.

Ngoại trừ việc chọn cảnh để chụp ảnh ra thì Tiểu Nhan ăn những món ngon và vui chơi đủ kiểu. Hơn nữa, còn thêm việc cô trước kia khi đi thuyền tới đây đã giao lưu cùng với những người khác ở trên thuyền, hai ngày này đi ra ngoài thỉnh thoảng cũng gặp bọn họ, do đó mọi người đều đã kết thành bạn rồi. Có điều việc khiến Tiểu Nhan ngượng ngùng là đa số những người ở trên hòn đảo nhỏ này đều là các cặp vợ chồng đến du lịch, vậy nên bọn họ đều vô cùng thân mật. Ví dụ, khi Tiểu Nhan muốn xuống dưới nước chơi, kết quả cô lại phát hiện trước mặt có một cặp vợ chồng đang ôm chặt lấy nhau ở dưới nước. Thế nên cái chân bước xuống nước của cô ngượng ngùng đến không chịu nổi, phải đến nửa ngày cô mới thu lại được rồi chán nản quay lại bờ.

Còn Hàn Thanh lại có vẻ như không hề phát hiện ra điều gì cả, xoa xoa đầu cô, lấy chiếc mũ rơm che nắng đội lên đầu cô, rồi lên tiếng: “Phải chống nắng cho tốt, đừng để bị cháy nắng, tia cực tím ở trên đảo này rất mạnh.

Hic...

Trong lòng Tiểu Nhan đang khẽ khóc thầm một tiếng. Tuy rằng thực chất bên trong cô rất bảo thủ, nhưng đối diện với người mà mình yêu, thỉnh thoảng cô cũng muốn... Đáng tiếc là tính cách Hàn Thanh hướng nội, giống như việc hôn nhau trên thuyền hôm trước đã là chuyện vượt quá giới hạn nhất mà anh ta có thể làm, những chuyện khác Tiểu Nhan cũng không dám nghĩ tới nữa.

Đột nhiên, có một cặp tình nhân chạy đến. “Tiểu Nhan à, em có thể giúp bọn chị chụp tấm ảnh được không?" Một người phụ nữ đặt điện thoại vào tay cô, ngại ngùng nói: “Bọn chị muốn chụp cả phong cảnh phía đằng xa kia, nhưng lại không chụp được, có thể làm phiền em chút không?”

Người khác nhờ vả, Tiểu Nhan chỉ có thể chiều lòng mà gật đầu: “Đương nhiên là không có vấn đề gì, hai người muốn chụp thế nào chỉ cần nói với em là được rồi, em giúp hai người chụp. “Cảm ơn nhé, em gái Tiểu Nhan đúng là tốt quá.

Thế là dưới sự chỉ đạo của bọn họ, Tiểu Nhan giúp đôi tình nhân chụp mấy tấm ảnh, tấm cuối cùng là ảnh hai người ôm lấy nhau rồi hôn nhau thắm thiết, nhìn vào trông vô cùng tình cảm. Mới bắt đầu chụp Tiểu Nhan còn cảm thấy ngượng ngùng, có điều sau đó lại dần dần trở nên ngưỡng mộ họ. Đây quả thực là một chuyến du lịch thuộc về niềm hạnh phúc của cả hai vợ chồng. Nếu như đem mấy tấm ảnh này đóng khung rồi treo lên tường ở nhà, sau này lúc cãi nhau chỉ cần nhìn một cái thì cơn giận dường như sẽ ngay lập tức tan biển. Nếu như có thể, cô cũng rất muốn chụp cùng với Hàn Thành, có điều... bọn họ chưa phải là vợ chồng thật sự, sợ là không phù hợp lắm. Vậy nên Tiểu Nhan cũng không hề yêu cầu, đợi sau khi chụp xong rồi, cô trả điện thoại lại cho họ.

Không ngờ rằng người phụ nữ lại nói: “Cảm ơn em nhé, em giúp bạn chị chụp rồi, bọn chị cũng giúp bọn em chụp mấy tấm nhé."

Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan đơ người ra một lúc, vô thức nhìn Hàn Thanh. Vừa nãy khi cô chụp ảnh cho đôi vợ chồng này, Hàn Thanh vẫn luôn ngồi ở phía sau nhìn, bây giờ Tiểu Nhan nhìn qua vừa hay gặp phải ánh mắt lạnh lùng của anh ta.

Tiểu Nhan nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, trong lòng nghĩ rằng có lẽ anh ta không muốn, vậy nên cô lắc lắc đầu. Khi cô đang chuẩn bị từ chối, Hàn Thanh lại đứng dậy, nói: “Chụp mấy tấm đi.”

Anh ta là một người đàn ông, đối với mấy các việc kiểu như chụp ảnh này chẳng có chút hứng thủ gì. Có điều ai bảo cô gái nhỏ nhà anh ta cứ giương mắt nhìn anh ta cơ chứ?

Tiểu Nhan nghiêng nghiêng đầu: “Được sao?” Hàn Thanh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: “Đương nhiên là được.

Đôi vợ chồng bên cạnh sau khi lấy lại điện thoại thì thẳng thắn nói: “Cách đối xử với nhau của hai đứa rất kỳ lạ đó nha. Em gái Tiểu Nhan à, sao em có vẻ sợ chồng em vậy?”

Tiểu Nhan nhất thời không biết trả lời thế nào. Thay vào đó, Hàn Thanh ôm lấy cô vào lòng, khẽ cười nói: “Cô gái nhỏ nhà tôi chỉ là tương đối sợ người lạ. Ở ngoài này nhiều người như vậy, cô ấy có hơi ngượng ngùng.”

Nói xong, anh ta cúi đầu, đưa tay véo đôi má trắng nõn mềm mại của Tiểu Nhan, giọng nói càng lúc càng trầm xuống: “Lúc ở nhà, cô ấy cũng bá đạo lắm.”

Vốn dĩ người phụ nữ trong cặp đôi này vẫn đang nghĩ về việc địa vị của Tiểu Nhan có lẽ có chút thấp. Bây giờ thấy người ta phô ra trước mặt như vậy, phút chốc cô ấy lại cảm thấy ngưỡng mộ rồi. Người đàn ông này trông đã đẹp trai rồi lại còn thả thính như vậy, đúng thật là

Còn trái tim Tiểu Nhan lúc đó cũng đập thình thịch thình thịch, không ngờ rằng Hàn Thanh sẽ nói ra mấy lời tán tỉnh như vậy. Cô ở trong lòng Hàn Thành, cười thẹn thùng nhìn cặp vợ chồng kia. “Bức ảnh này cũng không tệ nha. Người phụ nữ nhanh chóng chụp lại cảnh tượng này.

Tiểu Nhan và Hàn Thanh vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị chụp một tấm. Người phụ nữ lại nhanh chóng thúc giục họ đổi tư thế, Tiểu Nhan bởi vì căng thẳng nên cũng không biết làm tư thế gì thì đẹp. Cuối cùng vẫn là người phụ nữ đó ở một

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.