Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1244: Anh thấy nóng lắm sao?



Trong khi cô đang suy nghĩ về điều đó, một bóng người lặng lẽ tới gần Tiểu Nhan, bộ dáng thản nhiên tươi cười nhìn cô.

“Em gái Tiểu Nhan, bây giờ em đã sáng mắt ra chưa?”

Lâm Thấm Nhi?

Tiểu Nhan có chút ngạc nhiên mà nhìn người vừa tới, cô thấy hơi nguy hiểm mà nhíu mắt lại.

Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ.

Sau buổi chiều nghe thấy những lời cô đã nói rồi mà còn dám mặt dày đi đến đây? Cô ta đến đây là muốn nghe cô chửi tiếp sao?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cười lạnh một tiếng, cũng không thèm trả lời.

“Sức quyến rũ của chồng em đúng là không có giới hạn, Hàn Thanh không phải người đàn ông mà cô gái nhỏ như em có thể khống chế được”“

Nghe lời Lâm Thấm Nhi nói, Tiểu Nhan miễn cưỡng liếc mắt nhìn cô ta một cái, giọng điệu khi cô nói ra có chút giêu cợt: “Ý của cô nói là, Tiểu Nhan tôi là người phụ nữ đã có chồng còn không hiểu chuẩn mực đạo đức của phụ nữ còn người như cô mới có thể khống chế anh ấy được à?”

Nghe những lời này, Lâm Thấm Nhi cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng không nghĩ tới lại bị cô trả đũa lại đến mức không còn đường để nói. Nhưng cô ta đã nhanh chóng nhịn xuống, nhìn Tiểu Nhan mà cười nói: “Ý của chị cũng không phải như em nói đâu. Dù sao lúc đó ở hiện trường có nhiều người như vậy. Trong những người phụ nữ đến hỏi em thì có rất nhiều người phụ nữ đã có chồng rồi đấy”

Không lẽ cô ta đang muốn đổi mục tiêu sao?

Tiểu Nhan cười lạnh, Lâm Thấm Nhi cho rằng cô là người ngu ngốc sao.

“Mấy người đó chẳng qua là do tò mò quá nên mới hỏi một chút mà thôi, không giống người có tâm tư xấu xa nào đó đâu”

Lâm Thấm Nhi: “..”

Có vẻ như cô ta đã đánh giá thấp Tiểu Nhan rồi.

“Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, đừng có múa rìu qua mắt thợ, xem ra cô vẫn chưa chịu thua nhỉ” Lâm Thấm Nhi lộ vẻ sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của Tiểu Nhan, sau đó cô ta giải thích: “Em gái Tiểu Nhan, chị không có ý đó. Chị chỉ muốn nói với em, chị giống mấy người phụ nữ kia, chỉ do tò mò thôi, chị không có suy nghĩ xấu xa nào đâu. Chị đã đến đây giải thích cho em một cách chân thành như vậy mà em lại không tin tưởng chị sao?”

Tin tưởng cô ta? Tiểu Nhan nhìn người phụ nữ trước mặt, khi nói chuyện còn cố ý giả bộ chân thành xin lỗi mà sự châm chọc cùng đắc ý lại không che giấu được trong ánh mắt cô ta, cô mím môi nói: “Thành thật mà nói, nếu một ngày nào đó chuyện như thế này xảy ra lần nữa, tôi có thể lựa chọn cứu cô. Nhưng sẽ không đưa cô về khách sạn mà trực tiếp giao cô đến sở cảnh sát.”

Khi nghe được hai chữ cảnh sát, Lâm Thấm Nhi co người lại theo bản năng.

“Tương tự như thế, lúc trước tôi không giao cô cho cảnh sát, nhưng nếu bây giờ cần thiết thì cũng không phải là không thể đâu. Cô hiểu được ý tôi nói chứ?”

Vừa nói xong, Tiểu Nhan lấy điện thoại di động ra lắc lắc ở trước sắc mặt khó coi của Lâm Thấm Nhi. Nhìn thấy máu trên mặt Lâm Thấm Nhi mất hết, Tiểu Nhan mới cười, thản nhiên nói: “Tất nhiên, nếu giao cô cho cảnh sát như lời tôi nói, tôi còn phải tốn công đi gọi điện thoại, mà bây giờ tôi chỉ muốn chơi đùa cho thật vui thôi, nhưng nếu cô làm cho tôi mất hứng, không để cho tôi sống tốt thì tôi cũng không để cho cô được sống vui vẻ gì đâu: “Em gái Tiểu Nhan, chị…

“Nếu cô không tin những lời tôi nói thì cô cứ thử xem” Tiểu Nhan nói xong liền bưng lấy ly nước trái cây xoay người rời khỏi đây, không thèm quan tâm đến cô ta nữa.

Lâm Thấm Nhi đứng tại chỗ, tức giận đến mức nắm chặt hai tay lại.

Bữa tiệc diễn ra một nửa, Tiểu Nhan cảm thấy có chút mệt mỏi nên định quay về nghỉ ngơi. Vì thế, cô đi tìm Hàn Thanh nói với anh ta về ý định của mình.

“Nếu em mệt mỏi thì quay về nghỉ ngơi đi.”

Đối với Hàn Thanh mà nói, bình thường những bữa tiệc như thế này anh sẽ không tham gia. Giống như lúc này, Tiểu Nhan tham gia tiệc rượu, mà anh ta chỉ đứng từ xa nhìn cô gái nhỏ của anh ta chơi đùa, thuận tiện nhấp một ngụm rượu, không tham gia vào như trước kia.

Mà rất nhanh cô gái nhỏ của anh ta đã chơi đùa đến mệt mỏi, nhanh chóng chạy đến chỗ anh 1a.

Hàn Thanh tự nhiên đưa cô gái nhỏ của mình quay về khách sạn.

Khi gân đến khách sạn, Hàn Thanh đột nhiên cảm thấy được thân thể của mình có chút lạ thường. Hàn Thanh nhíu mày lại rồi liếc mắt nhìn Tiểu Nhan bên cạnh mình một cái.

Cô gái nhỏ ôm cánh tay của anh ta, cả người cô dựa vào người anh ta. Trên người cô có cảm giác lạnh như vớt từ trong nước ra.

Đây là cô bị cảm lạnh hay vấn đề là do bản thân anh ta?

Nghĩ đến điều này, Hàn Thanh giơ tay lên sờ trán cô gái nhỏ. Tiểu Nhan bị hành động đột ngột của anh ta làm giật mình mà dừng bước chân lại.

“Chuyện gì vậy?”

Cô chớp chớp đôi mắt. Đôi mi thật dài như cây quạt, ánh mắt vô tội nhìn Hàn Thanh.

Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ nổi bật dưới ánh sáng càng thêm quyến rũ động lòng người. Hàn Thanh cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc nên dời ánh mắt đi: “Sao người em lại lạnh như vậy? Có phải em bị trúng gió không?”

“Hả? Lạnh sao?” Tiểu Nhan tự giơ tay sờ trán mình, không để ý mà nói: “Em thấy vẫn bình thường mà. Nhưng mà chắc do buổi tối gió thổi mạnh, nói không chừng là bị gió thổi đến lạnh rồi.

Tý trở về em tắm nước nóng là được rồi, mệt quá đi mất”

Nói xong, Tiểu Nhan lại nắm lấy cánh tay Hàn Thanh, cả người cô dựa sát vào người anh ta.

Thật ra cô muốn nói cho Hàn Thanh, em thực sự rất mệt, anh có thể cõng em được không?

Nhưng khi đối mặt với Hàn Thanh, cô lại không dám làm nũng quá mức, chỉ có dựa sát cả người mình vào người anh ấy.

Sau khi vào đến thang máy, không gian trở nên chật chội, Hàn Thanh cảm thấy không khí trong này thực sự rất nóng. Trong lòng anh ta như có một ngọn lửa không ngừng lan ra khắp toàn thân, mà thân thể của cô gái nhỏ đang nép trong lòng anh lại càng lúc càng lạnh hơn.

Đến lúc này Hàn Thanh có thể khẳng định chắc rằng vấn đề xảy ra trên người anh. Bắt đầu là nhỏ, rồi nhiệt độ lan tỏa ở bụng anh ta mỗi lúc mỗi tăng cao, nó càng trở nên rõ ràng ở giữa không gian chật hẹp này. Chẳng trách anh ta lại cảm thấy thân thể của cô gái nhỏ của anh ta lạnh.

Lúc nãy còn nghĩ rằng do cả người cô phải chịu gió lạnh nên mới thế, bây giờ mới biết được, cái này bắt nguồn từ trên người chính Hàn Thanh.

Trước kia, tuy rằng Hàn Thanh chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nhưng người thông minh như anh ta cũng có thể lờ mờ đoán được một chút. Anh ta cố gắng nhẫn nhịn lại, sắc mặt anh ta lạnh đi, môi mím chặt.

Tinh!

Chẳng mấy chốc thang máy đã đến nơi, sau khi ra khỏi thang máy, Hàn Thanh dừng chân lại, nhẹ giọng nói chuyện với Tiểu Nhan: “Em về trước đi”

“Dạ?” Tiểu Nhan nhìn anh ấy với ánh mắt khó hiểu: “Vậy còn anh? Anh còn có việc gì sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần ngây ngô của cô gái nhỏ, Hàn Thanh thở dài trong lòng một tiếng, bất tắc dĩ vươn tay xoa loạn tóc cô, nói: “Anh đi ra ngoài mua chút đồ, anh sẽ nhanh chóng trở về liền”

“Ư, ừm” Tiểu Nhan không chút nghi ngờ mà gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn anh ta nói: “Vậy em về trước tắm rửa một chút, sau đó chờ anh trở về. Anh đừng có đi lâu quá đấy nhé.”

TU Trước khi đi, cô gái nhỏ dường như không muốn anh ta rời đi. Cô quay lại ôm chầm lấy Hàn Thanh. Không ôm thì không sao, nhưng khi đã ôm rồi thì cô lại cảm thấy có chút gì đó là lạ, cô nghỉ ngờ ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh.

“Anh thấy nóng lắm sao?”

Hàn Thanh: “.. “

Trên trán anh ta đang chảy một lớp mồ hôi mỏng, một khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng thì tốc độ phát triển rất nhanh. Bây giờ, cơn nóng đã theo mạch máu mà lan tỏa ra khắp cả người anh ta.

“Có chút.”

“Sao anh lại thế này hả? Anh không thoải mái sao?” Tiểu Nhan nói xong liền định giơ tay sờ trán Hàn Thanh, nhưng khi đầu ngón tay mới vừa đụng tới người anh ta thì cổ tay đã bị Hàn Thanh giữ lại.

Tiểu Nhan nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu.

“Em đừng có sờ linh tỉnh.” Hàn Thanh trầm giọng nói: “Anh đi xuống đứng hóng gió một lúc rồi sẽ quay về.”

Tiểu Nhan nhìn anh ta, bất mãn nói: “Làm sao anh lại tự nhiên đổ mồ hôi được? Có phải anh phát sốt không? Nếu thật sự lên cơn sốt thì anh ra gió sẽ khiến bệnh càng nặng thêm đấy. Thôi anh đừng có ra ngoài nữa, chúng ta trở về phòng khách sạn trước rồi em gọi điện hỏi quầy lễ tân xem có miếng dán hạ sốt không”

Nói xong, Tiểu Nhan không đợi Hàn Thanh phản ứng đã kéo tay anh ta đi về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.