Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1252



Sau kinh ngạc, Hàn Mộc Tử lại cười nhạt, con nhỏ này… Quả nhiên vẫn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của cô.

Vẫn còn nhớ, rất lâu rất lâu trước đây, Tiểu Nhan vẫn đang nói với bản thân, nhất định phải ngủ với Hàn Thanh.

Hơn nữa còn là kiểu cưỡng gian.

Bây giờ cô ấy cuối cùng cũng được như ước nguyện với người ta rồi rồi, chính là không biết có phải thật sự là cưỡng gian hay không.

Kiểu chủ đề khá riêng tư này, hơn nữa còn là chuyện liên quan tới anh trai mình, Hàn Mộc Tử vẫn thật sự không tiện hỏi ra lời, mặc dù cô rất tò mò.

Đang suy nghĩ, Tiểu Nhan lại gửi một tin nhắn tới. “Mộc Tử, sao cậu không nói gì?”

Hửm…Hàn Mộc Tử cầm điện thoại, biểu cảm có chút không nói nên lời.

Cô ấy muốn nói gì sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Mộc Tử chỉ có thể nhắn tin trả lời một câu.”Chúc mừng.” Khi nhìn thấy hai chữ này, Tiểu Nhan rất vui, vừa hưng phấn liền nhịn không nổi lăn hai vòng trên giường.

Không lăn không sao, vừa lăn, toàn thân liền đau mỏi muốn chết Mặc dù Hàn Mộc Tử là em gái của Hàn Thanh, nhưng Tiểu Nhan chỉ có cô ấy là chị em tốt, xảy ra loại chuyện như vậy cô liền không chịu được muốn chia sẻ một chút.

Bây giờ nhận được lời chúc mừng của cô ấy, trong lòng cô đương nhiên cũng rất vui.

Tiểu Nhan bình tĩnh trở lại, cắn môi, không nhịn được lại nhắn tin hỏi Hàn Mộc Tử. “Trước đây khi cậu và Uất Trì Thâm ở bên nhau, lần đầu tiên có phải cũng đau không?”

Hàn Mộc Tử: “…” Cô có chút dở khóc dở cười, con nhỏ này cũng thật là cái gì cũng dám hỏi, cái gì cũng dám nói. Có điều nghĩ kĩ lại, bản thân cô là một người chị em tốt, bây giờ chắc chắn ngột ngạt muốn chết rồi, không tìm mình nói còn có thể tìm ai nói đây? Nghĩ như vậy, Hàn Mộc Tử liền ngay lập tức có thể hiểu được cô.

Song bị cô đề cập đến như vậy, mạch suy nghĩ của Hàn Mộc Tử cũng theo đó bay xa.

Phải nói rằng lần đầu của cô, thật sự có chút thế thảm.Khi đó cô không hề biết người đó là ai, hơn nữa ngày đó vừa mới ly hôn với Lâm Giang, buổi tối cùng ngày liền thu dọn đồ đạc suốt đêm rồi rời đi, sau đó trời đổ mưa lớn, quần áo của cô ướt sũng, còn suýt bị đâm, sau đó bị người ta cho…

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử có chút tức giận. Tên ngu ngốc Dạ Mạc Thâm! Khi đó anh ta nói gì chứ, cô đã tự mình dâng tới cửa, vậy thì đừng trách tôi?? Mặc dù khi đó cô cũng trải qua một khoảng thời gian ngược tâm, nhưng cuối cùng vẫn cùng Dạ Mạc Thâm tu thành chính quả, vì vậy bây giờ hồi tưởng lại, cảm thấy Dạ Mạc Thâm quả là chó Lúc đầu nếu như một người phụ nữ bất kì tới, anh có phải vẫn lên không? Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử cần môi dưới bắt đầu gõ chữ. “Có đau, hơn nữa cảm thấy không ổn chút nào!”

Tiểu Nhan nhìn thấy mẩu hồi âm này, hồi tưởng một chút lần đầu của Hàn Mộc Tử, ý thức được vậy chắc là một trải nghiệm không hề vui vẻ, đành phải đổi chủ đề. “Mộc Tử, tớ nói muốn muốn ngủ với anh cậu, bây giờ thật sự ngủ rồi, tớ có phải rất lợi hại không” Đằng sau còn thêm biểu tượng cảm xúc tôi rất ngoan, xin được khen. Hàn Mộc Tử gõ vào gói biểu tượng cảm xúc tìm rất lâu, chọn được một biểu tượng cảm xúc ồ lợi hại gửi cô ấy.Sau đó hai người nói được thêm vài câu, Dạ Mạc Thâm đã về rồi, vừa vào phòng liền nhìn thấy cô đang xem điện thoại, anh theo thường lệ, họp xong trở về trước tiên ôm cô một lát, sau đó nâng cằm cô rồi hôn.

Hàn Mộc Tử vốn muốn thuận theo, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi, liền khó chịu đẩy Dạ Mạc Thâm ra.

Cô từ trước tới nay chưa từng đẩy anh ra, lúc này Dạ Mạc Thâm bị đột ngột đẩy ra, cả người ngây ra một lúc, đứng nguyên tại chỗ.

Sau hai giây, con người đen nhánh của anh dừng trên mặt cô, rất tức giận hỏi: “Sao thế?”

Hàn Mộc Tử lười để ý anh, cất điện thoại sau đó bế Giá Đỗ Nhỏ lên, tự nựng cắm của Giá Đỗ Nhỏ, lực của tay cô rất nhẹ, Giá Đỗ Nhỏ bị cô chọc cứ cười khanh khách.

Dạ Mạc Thâm thấy vậy, liền lần nữa bước tới, ai biết được Hàn Mộc Tử nhìn thấy anh qua đây, trực tiếp ôm Giá Đỗ Nhỏ quay người ra ngoài.

Để lại anh một mình đứng tại chỗ, đầy nghi vấn. Lẽ nào, hôm nay anh họp về muộn rồi? Vì vậy cô ấy mới giận anh? Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thâm rảo bước đôi chân dài đuổi theo.

Hàn Mộc Tử ôm Giá Đỗ Nhỏ lượn quanh biệt thự Hải Giang, đi dạo khắp nơi, dọc đường Giá Đỗ Nhỏ mở mắt lạ lẫm nhìn xung quanh, sau đó lại ngây ngô cười khúc khích. “Tiểu tổ tông, đừng cười như vậy nữa.” Hàn Mộc Tử bỏ tay nhéo hai má nhỏ mềm mại của con bé.Ngón trỏ chạm chạm chóp mũi màu hồng của cô bé nhỏ: “Tiếp tục cười như vậy, mẹ sẽ cho là mẹ đã sinh ra một đứa nhỏ ngốc đấy.”

“Khi khì khì khì…” Giá Đỗ Nhỏ nghe không hiểu cô đang nói gì nhưng động tác của Hàn Mộc Tử lại một lần nữa khiến con bé cười. “Ôi.” Hàn Mộc Tử chỉ có thể thở dài.

Chuyện gì thế này, luôn cảm thấy chỉ số IQ của Giá Đỗ Nhỏ không cao bằng Đậu nhỏ, có điều cô vẫn yêu không rời ra được.

Bế đứa con gái này lên, chính là thân thể mềm mại hơn so với con trai, thật dễ thương.

Hàn Mộc Tử cúi đầu, hôn lên mũi của Giá Đỗ Nhỏ, cuối cùng kéo áo của con bé cẩn thận: “Chúng ta đi chỗ khác chơi, hôm nay không đếm xỉa đến người ba xấu xa đó của con” Lời vừa dứt, sau lưng liền truyền tới một âm thanh không biết làm sao. “Sao anh lại là một người ba xấu xa rồi?”

Hàn Mộc Tử dừng lại một lát, quay đầu nhìn đẳng sau một cái.

Không biết lúc nào, Dạ Mạc Thậm đã đứng đẳng sau cô rồi, Hàn Mộc Tử có chút không nói nên lời, anh đây là bám theo mình cả đoạn đường rồi sao? Hàn Mộc Tử không vui nhìn anh một cái, không muốn trả lời anh, bế Giá Đỗ Nhỏ đi tiếp. Dạ Mạc Thâm thấy vậy, mắt có hơi nheo lại, một bước nhanh chóng cản đường của cô, đặt cô vào trong lòng anh: “Sao thế? Từ lúc anh về liền nổi giận,là anh làm em không vui sao?”

Nổi giận? Hàn Mộc Tử trừng to mắt: “Ai nổi giận chứ?”

Cô chỉ là không nói chuyện với anh ấy mà thôi, sao lại coi là nổi giận rồi? “Vậy trước tiên em nói cho anh biết làm sao thế, có phải anh về muộn rồi không? Hửm?”

Dạ Mạc Thâm định chìa tay nhéo má của cô, lại bị Hàn Mộc Tử tránh ra: “Anh đừng chạm vào em.” Giọng nói của cô có chút lạnh nhạt, trên mặt cũng không có ấm áp, dường như là thật sự tức giận rồi.

Nhìn thấy thái độ này của cô, biểu cảm trên gương mặt của Dạ Mạc Thâm cũng trở nên nghiêm túc. “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tại sao anh chỉ là đi họp, trở về cô vợ nhỏ của anh liền giận anh rồi? Không cho ôm không cho hôn, còn không cho chạm… “Không có gì.” Hàn Mộc Tử cũng ý thức được phản ứng của bản thân có chút quá khích, nói thế nào đó cũng là chuyện quá khứ rồi, cô lật lại chuyện cũ cũng chẳng thú vị, chỉ là nhớ lại trong lòng có chút khó chịu. “Em chỉ là tạm thời không muốn nói chuyện, em chỉ muốn ở bên cạnh Giá Đỗ Nhỏ một lát, anh đi làm việc của anh đi.” Nói xong, Hàn Mộc Tử bỏ lại anh một mình đi.

Dạ Mạc Thâm đứng yên, suy nghĩ rất lâu, không thể hiểu được, sao đột nhiên thái độ của cô ấy với mình lạnh nhạt như vậy? Anh không hề về phòng sách, mà cứ theo sau Hàn Mộc Tử.

Trên đường thấy cư xử của cô bình thường, cả đường vui vẻ với Giá Đỗ Nhỏ, dường như không có chỗ nào không vừa ý, vậy tại sao? Anh không hiểu nổi, nhưng Hàn Mộc Tử lại tạm thời không muốn để ý anh, anh chỉ có thể đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.