*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Chẳng lẽ những gì cô ấy nói hôm nay đã khiến cho cô ta oán hận trong lòng rồi à?
Cũng phải thôi, trước đây Giang Tiểu Bạch cũng lười quan tâm đến cô ta, hôm nay lại chọc giận cô ta mấy lần, cho nên Giang Mai đã có cảm giác nguy hiểm rồi ư?
Nên muốn nhân cơ hội này để đạp cô ấy xuống ư?
Mẹ của Giang Mai xém nữa là bị con gái của mình làm cho khóc một cách ngớ ngẩn rồi, trước đây con gái bà rất giỏi tranh giành cho gia đình, khiến cho bà lão hài lòng vô cùng, cho nên gia đình bà được bà lão nên đối xử cũng không kém gia đình ông cả là bao.
Hơn nữa còn bỏ xa gia đình ông ba cả thước đấy?
Nhưng bây giờ thì sao? Giang Mai vậy mà đã làm một chuyện ngu ngốc trong một dịp quan trọng như thế này!
Bác gái hai thấp giọng quở trách Giang Mai: “Mai
Mai, con đang nói xằng nói bậy cái gì vậy? Mau quay lại chỗ đi!” Giang Mai không nghe theo, mím môi lại nói: “Mẹ“Mau quay lại!”
Giang Mai vẫn đứng yên ở chỗ đó không nhúc nhích, cô ta căm hận nhìn về phía của Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch cứ đứng đó và không cũng có ý định giải thích, so với Giang Mai cả khuôn mặt đều đang thể hiện sự oán hận trong lòng, cô ấy lại trông có vẻ hoàn toàn bình tĩnh và thoải mái hơn.
Bà lão nhà họ Giang thực sự rất tức giận, rõ ràng đây là bữa tiệc mừng thọ của bà ta, nội dung chính và trung tâm của ngày hôm nay phải là bà ta mới đúng, kết quả, cái con bé Giang Mai này lại vô duyên vô cớ chạy trước mặt bà ta tố cáo tội lỗi của người khác, con bé này muốn phá hủy bữa tiệc mừng thọ của bà ta hay sao vậy?
Nhưng dù sao thì chung quy là sự việc cũng đã bị moi ra rồi, bây giờ bảo con bé im miệng thì cũng là chuyện gương vỡ khó lành rồi.
Chắc có lẽ là vì bác gái hai thấy Giang Mai cứ chần chừ không rời khỏi, nên dứt khoát đi tới kéo Giang Mai, muốn từ trong đám đông kéo cô ta lại. “Đợi một chút.”
Không ngờ rằng bà lão Giang lại lên tiếng gọi cô ta lại.
Sắc mặt của bác gái hai hơi thay đổi, lên tiếng giải thích: “Mẹ, con bé Giang Mai này không hiểu chuyện, làm sao có thể nghe những lời xằng bậy của nó được, hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ, nên vui vẻ hạnh phúc mới phải, để lát nữa con sẽ bảo con bé tạ lỗi với mẹ sau nhé.Bà lão Giang đã không vui rồi, nên căn bản cũng không nghe lọt những lời lấy lí do thoái thác này của bà vợ ông hai, chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Mai: “Giang Mai, con lặp lại những lời con vừa nói một lần nữa đi?”
Giang Mai: "..."
Đột nhiên cô ta sợ rồi.
Bởi vì cô ta chữa từng nhìn thấy sự nghiêm khắc trong mắt của bà nội, hơn nữa bà nội cũng không gọi cô ta là Mai Mai nữa, mà gọi cả họ và tên của cô ta ra luôn. “Bà nội, con... “Nói đi, nếu như đã mở miệng ra nói rồi, thì cũng chẳng còn gì phải kiêng kỵ nữa cả.
Những gì mọi người nên biết đều đã biết hết cả rồi, bây giờ muốn rút lại e rằng cũng không dễ dàng đến thế. “Mẹ à, hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ, con nghĩ là không nên để những chuyện này ảnh hưởng đến tiến độ của bữa tiệc có được không a?” Vợ của ông hai còn đang cố gắng vãn hồi sự việc lại, ngay cả ông hai cũng tiến lên ra mặt nói đỡ theo.
Nhưng bà lão Giang đã không nghe lọt những lý lẽ này, bởi vì ông cả còn chưa đi qua, nên bà lão trực tiếp giơ tay ra hiệu gọi vợ của ông cả sang. “Con dâu cả, có thể nói cho ta biết chuyện này nên giải quyết như thế nào được không?”
Vợ của ông cả bị gọi đến tên, trong lòng có chút bất lực nhưng cũng đành chịu, dù sao thì thứ bậc củabà ấy cũng lớn nhất ở đây, bà ấy nhìn quanh một cái, rồi sau đó nhẹ giọng đề nghị: "Mẹ, vốn dĩ hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ, ngoại trừ tâm trạng của mẹ và những việc khác liên quan đến mẹ, thì những thứ khác không nên được đề cập đến. Hơn nữa, những gì Giang Mai nói vừa rồi là giữa chuyện giữa các bậc con cháu, con nít mà, tuổi vẫn còn nhỏ, miễn là chúng không làm điều gì trái với đạo đức, tán tận lương tâm, thì phạm phải một chút sai lầm, có hơi lười biếng thì cũng vẫn có thể hiểu được. Tiểu Bạch và Giang Mai thì con cũng được xem như là đã nhìn chúng trưởng thành, hai cô gái này bây giờ cũng đã lớn rồi. Nếu mẹ muốn vui vẻ thì mẹ có thể để hai đứa lý luận một chút, nhưng dù nói như thế nào thì suy cho cùng đây cũng là bất hòa giữa các bậc con cháu, mẹ cũng đừng có tức giận, cứ nghe thôi là được.”
Ý tứ của bà ấy là rất rõ ràng.
Đó chỉ là những lời mà bậc con cháu nói, không đại diện cho bậc cha chủ của nhà họ Giang, cho dù Giang Tiểu Bạch và Giang Mai có nói gì hay làm gì vào ngày hôm nay đi chăng nữa, đều chỉ là cuộc tranh cãi của những người trẻ tuổi mà thôi, bà lão ấy chỉ là buồn chán muốn vui vẻ thôi nên mới lắng nghe câu chuyện thú vị của những người trẻ tuổi, không đáng được để tâm chút nào.
Đám đông sau khi nghe xong lời thoái thác này, không khỏi liếc nhìn vợ ông cả của nhà họ Giang thêm một cái.
Chẳng trách sự nghiệp của ông cả lại thành công, hóa ra là vì trong gia đình có một bà vợ có tài có đứcgiúp đỡ đây mà.
Giang Hữu nhìn thấy mẹ mình bị gọi ra chủ trì công lý, sự chán ghét đối với Giang Mai lại nhiều thêm vài phần, cố ý cất bước chen chúc lên phía sau của Giang Tiểu Bạch, nhỏ giọng nói: “Em đã làm mất lòng em ấy rồi à?”
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch sửng người ra một chút, chớp chớp mắt: “Ai biết đâu?” “Nếu không phải là đã làm mất lòng em ấy vô cùng nghiêm trọng, thì tại sao Giang Mai lại muốn kéo em xuống nước trong dịp quan trọng này chứ.”
Giang Tiểu Bạch mỉm cười: “Đúng vậy, em cũng đang ngơ ngác đây nè, vì muốn kéo em xuống nước mà chị ấy đã phải hy sinh quá nhiều rồi.” Giang Hữu nhìn điệu bộ của cô, không có chút hoảng sợ nào, ngược lại còn trông có vẻ bình chân như vại, người làm anh họ như anh ta không khỏi lộ ra một chút hứng thú, buồn cười hỏi: “Hiện tại người ta đã chỉ thẳng ra lỗi sai của em rồi, em không hề sợ chút nào à?”
Trên thực tế, hai cô em họ này, Giang Hữu vẫn luôn không hề thích Giang Mai.
Anh ta luôn cảm thấy cô nhóc đó có quá nhiều tham vọng, ánh mắt nhìn người khác cũng không đúng, biết lấy lòng những người anh họ này, mà giả vờ bày ra một điệu bộ ngoan ngoãn, nhưng Giang Hữu đã từng nhìn thấy cô ta âm thầm chửi rủa Giang Tiểu Bạch ở nơi vắng vẻ.
Còn Giang Tiểu Bạch, anh ấy còn tưởng cô ấy sẽđấu với Giang Mai này đến độ một mất một còn, ai mà biết rằng cô ấy căn bản là còn không thèm đấu.
Ví dụ như lúc đầu trường có tổ chức dạ hội, Giang Tiểu Bạch đã đăng ký, sau đó Giang Mai cũng ngay lập tức chạy đi đăng ký, cố tình giành lấy vị trí khiêu vũ với Giang Tiểu Bạch.
Giang Hữu tưởng Giang Tiểu Bạch nhất định sẽ rất tức giận, cảm thấy vị trí khiêu vũ của mình bị cướp đi mất, chắc chắn sẽ đi giành lại.
Ai ngờ rằng cô ấy đột nhiên lại nói một câu nhẹ bằng: “Chị ấy muốn à? Vậy cứ đem nó cho chị ấy là được rồi, thật là tốt mà, vốn dĩ em cũng không muốn khiêu vũ một chút nào đâu, cuối cùng bây giờ em có thể trở lại phòng để ngủ nướng và luyện phim rồi.” Lúc đầu Giang Hữu còn tưởng cô ấy chỉ đang ra vẻ vậy thôi, nhưng thật ra trong lòng rất để tâm.
Ai mà ngờ rằng hôm tổ chức dạ hội đó cô ấy thực sự đã ngủ nướng trong ký túc xá, rồi vì đói rồi nên đã đi đặt một con gà quay, sau đó một mình ăn hết sạch cả con.
Ăn xong rồi.….....
Khi Giang Hữu đi tìm cô ấy, cô ấy ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu.
Cảnh tượng đó cho đến bây giờ Giang Hữu cũng không thể quên được, cho dù bây giờ nhớ lại nó vẫn còn rõ ràng vô cùng.
Anh ta rùng mình, sau đó nhìn kỹ Giang Tiểu Bạch một cái.
Con bé này thật là vô tâm quá đi mà.