Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1302



Rất nhanh, Dạ Mạc Thâm đã làm song thủ tục nhập học cho đậu nhỏ, thủ tục hoàn thành xong, anh trực tiếp cho người đưa đậu nhỏ nhét vào trường học.

Ngày đầu tiên đi học, Hàn Mộc Tử còn đưa đậu nhỏ đi, sai đó cùng nói chuyện với các thầy giáo.

Bởi vì dáng vẻ bên ngoài của đậu nhỏ mà được mọi người trong trường quý tộc hoan nghênh.

Thật sự lúc trước đậu nhỏ không có đi học, hiện tại, trường học này không có giống với trường trước kia, ngay cả thầy cô cũng là thầy cô giáo mới.

Chính vì vậy mọi người cần làm quen với nhau một chút.

Rất nhanh tất cả mọi người đều làm quen với nhau, đậu nhỏ ở lại trường học, trước khi đi, thầy giáo xếp đậu nhỏ ngồi cạnh chỗ của một bạn nữ đáng yêu.

Bạn nữ đó thắt hai cái bím tóc rất đáng yêu, ngồi ngay ngắn ở chỗ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong sáng nhìn giống như nước suối mùa thu.

Trên người là một chiếc váy hoa, chân đi một đôi giày nhỏ màu hồng phấn, trông vô cùng dễ thương.

Sau khi đậu nhỏ ngồi xuống cạnh cô bé, thầy giáo không nhịn được mà cảm thán một câu.

“Dáng vẻ hai đứa nhỏ này đúng là quá cao sang, ngồi cạnh nhau thật là đẹp.”

Một thầy giáo khác đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, thầy sắp xếp cho hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau, chúng sẽ cùng là bạn tốt, cô nhóc ngồi cùng bàn là Kiều Lạc, chúng ta hay gọi là Tiểu Lạc Lạc, về sau hai đứa sẽ là bạn tốt của nhau.” Đậu nhỏ liếc nhìn bạn cùng bàn một cái, cô bé thấy đậu nhỏ thì vô cùng sợ hãi, nhưng nghe thầy giáo bảo nói chuyện với Đậu Nhỏ cũng liếc trộm Đậu Nhỏ một cái, đúng vào lúc đó, Đậu Nhỏ cũng đang nhìn cô bé, cô bé lại nhanh chóng hướng mắt về chỗ khác giống như mọi chuyện chưa từng phát sinh.

“Được rồi, hai con về sau chính là bạn cùng bàn của nhau.”

Thầy giáo nói xong liền đi, lớp bắt đầu tiết học đầu tiết.

Đậu nhỏ phát hiện, cô bé ngồi cạnh cậu tên là Kiều Lạc vô cùng im lặng, khi thầy giáo giảng bài, cô ấy ngồi thẳng lưng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người thầy giáo.

Đợi sau khi kết thúc tiết học, Đậu nhỏ cảm thấy mệt muốn chết, cái lưng đau mỏi, vào lúc cậu chuẩn bị tựa vào bàn học để nghỉ ngơi, liền nghe tiếng mấy người bạn chạy đến hướng bàn của cậu.

“Nhìn xem, hôm nay Kiều Lạc mang cái gì đến trường đây.”

“Kiều Lạc, hôm nay cậu có mang đồ ăn cho tới không?”

Không đợi cô bé đáp, mấy cậu nhóc đã hét lớn, trực tiếp đến lục lại túi xách của Kiều Lạc, sau đó lục tung ba lô của cô bé khiến cho chiếc kẹp tóc cùng quyển vở rơi xuống mặt đất.

“A, cái này đẹp…Tặng cho tớ đi? Được chứ?”

“Cũng được!”

Kiều Lạc không dám từ chói, ánh mắt vẫn luôn hiện lên sự sợ hãi, thời điểm mọi người hỏi cô bé, trên môi cô bé còn hiện lên nụ cười lấy lòng, cẩn thận không để mọi người mất hứng. “Được, thật tốt.” Vài ba người sau khi lục tung đồ của Kiều Lạc liền thấy hưng phấn xoay người rời đi, đôi mắt cô bé nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc trong tay người bạn kia bằng sự tiếc nuối, đôi môi màu hồng nhạt khẽ giật giật, giống như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại chọn im lặng vì không dám, chỉ có thể yên lặng mà hạ tầm mắt, đầu cúi thấp như đang phạm lỗi.

Đậu nhỏ chỉ nằm bò trên bàn, nghiêng đầu nhìn Kiều Lạc nhặt túi xách lên, bàn tay nhỏ bé mà trắng trẻo nhẹ nhàng vỗ những vết bẩn, sau đó đem cất túi xách ở dưới ngăn bàn.

Có lẽ nhận thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình của Đậu Nhỏ, Kiều Lạc quay đầu lại nhìn Đậu nhỏ, sau khi trêu đùa anh à?

Nhìn thấy ánh mắt cậu, cô bé sợ hãi quay người đi…

Đậu nhỏ cũng không nói gì, nhưng vẫn tò mò, đưa ánh mắt quan sát nàng.

Cô nhóc này đúng là kỳ lạ, đồ của mình bị người khác cướp mất lại bày ra dáng vẻ như không có gì.

Kiều Lạc nhận thấy bạn ngồi bên cạnh vẫn chăm chú nhìn mình, lúc đầu cô bé không dám quay đầu nhìn cậu, nhưng một thời gian lâu sau đó, bạn ngồi cùng bàn của cô bé không có phản ứng gì, vì thế cô bé chậm rãi quay đầu nhìn về hướng Đậu nhỏ.

“Cậu…Cậu muốn chơi với tớ sao?” Đậu nhỏ sửng sốt một chút: “Hả?”

Kiều Lạc nghĩ Đậu nhỏ không muốn chơi cùng cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, hoang mang, rối loạn, nói một cách khẩn trương: “Không có việc gì, tớ chỉ hỏi một chút thôi.”

Nói xong, cô bé vội vàng đứng dậy chạy mất, cả người Đậu Nhỏ đều đơ ra, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bạn mới cùng bàn thật lạ, mọi người ở nơi này đều nhàm chán, còn vơ vét đồ của người khác nữa chứ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đó cũng không phải là cướp, ít nhất mấy bạn đó cũng đã hỏi qua ý kiến của Kiều Lạc, bạn cùng bàn cũng đã đồng ý…Như vậy mấy người kia mới lấy nó đi.

Không biết bao giờ mới đến lúc tan học, hiện tại Đậu Nhỏ rất muốn trở về bên cạnh mẹ.

Mà hai ngày nay, Tiểu Nhan như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên, cũng không có tâm trạng mở cửa hàng, cô ấy đã phạm rất nhiều lỗi ở trong phòng bếp, cuối cùng được La Tuệ Mỹ trực tiếp đón về.

“Mấy hôm nay con sao thế? Sao liên tục phạm lỗi như vậy?”

Tiểu Nhan phạm phải sai lầm bị La Tuệ Mỹ quở trách, nhất thời xấu hổ, cúi đầu xuống, nói: “Mẹ, không có việc gì cả, mấy ngày hôm nay con hơi mất tập trung.”

“Không có việc gì? Lúc trước con đã từng phạm sai lầm như bây giờ chưa? Hiện tại cứ làm là phạm sai, con lại còn nói với mẹ là không có việc gì? Con nghĩ mẹ sẽ tin con sao?”

Nghe vậy, Tiểu Nhan cắn chặt môi dưới, biểu cảm trở nên rối loạn, nói: “Mẹ, thật sự là không có chuyện gì cả, thật sự là mấy ngày hôm nay con hơi xao nhãng mà thôi.”

“Con nói thực, có phải con cùng với Hàn Thanh xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tiểu Nhan hoảng hốt: “Mẹ! Mẹ đừng quan tâm đến con quá như vậy được không? Con cùng anh ấy đang rất tốt!”

“Vậy thì được, vậy con vì điều gì mà thất thần?”

Tiểu Nhan không nghĩ sẽ nói ra chuyện này, kỳ sinh lý của cô đã gần đến, nhưng dì cả vẫn chưa đến cho nên trong lòng Tiểu Nhan không ngừng lo lắng.

Chu kỳ sinh lý của cô ấy không có đều, có đôi khi sẽ chậm vài ngày, có đôi khi lại đến sớm vài ngày cho nên hiện tại chu kỳ có chậm một hai ngày thì Tiểu Nhan cũng chưa dám hoài nghi gì cả.

Nhưng bởi vì chuyện đó có phát sinh cho nên Tiểu Nhan vô cùng lo lắng, sợ rằng bản thân cô ấy thật sự mang thai.

Hai ngày nay cô liên tục nghĩ đến chuyện này, thời điểm làm việc cũng không chú tâm, trong lòng không ngừng thấp thỏm.

“Con chỉ cảm thấy không thoải mái, con, con muốn nghỉ ngơi.”

La Tuệ Mỹ nhìn dáng vẻ như mất hồn của cô ấy, nghĩ ngợi một chút rồi tiến đến vuốt đầu cô ấy: “Có phải con ốm không? Con thấy chỗ nào không thoải mái? Có muốn mẹ đưa con đến bệnh viện khám hay không?”

“Không, không, không cần đâu!”

Tiểu Nhan liên tục cự tuyệt: “Tự con có thể đi được mà mẹ!”

Nói xong, Tiểu Nhan cởi tạp dề, cầm lấy điện thoại bước ra ngoài.

“Đứa nhỏ này…Nói đi là đi, một mình đi đến bệnh viện sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Sau khi Tiểu Nhan rời khỏi quán mì, cô ấy bước vô định trên đường, cũng không biết đã đi bao lâu, cô ấy đột nhiên nhìn thấy một hiệu thuốc.

Ma xui quỷ khiến thế nào Tiểu Nhan bước vào trong. Người trong cửa hiệu thuốc không nhiều, bình thường cô ấy đến đây mua đồ vật linh tinh cũng cảm thấy bình thường, nhưng hôm nay tâm trạng của Tiểu Nhan luôn thấp thỏm không yên, vào lúc cô ấy mua thứ kia, động tác trở nên cẩn thận, sợ sẽ có người phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.