Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1305



“Anh Lâm, em xin anh chớ nói nữa, còn nói thêm gì nữa, em thật sự sẽ không có đất dung thân.”

Tiểu Nhan thật sự không nghĩ tới mình tùy tiện đi một chuyến đến tiệm thuốc cũng sẽ gặp phải Lâm Hứa Chính, cũng không nghĩ tới anh ta vậy mà lại mang đồ vật mà mình đã vứt đến trong nhà hàng, còn trêu đùa cô.

“Em nha đứa ngốc này, loại chuyện này thì có cái gì, không phải chỉ là que thử thôi à?”

Nghe được anh ta nói đến ba chữ kia, cả người Tiểu Nhan đều không thoải mái, anh ta đến cùng có biết mình là đàn ông hay không đây? Vì sao nhất định phải nhắc đến trước mặt nữ sinh nhiều lần thế, anh ta sẽ không cảm thấy ngại à? Tiểu Nhan cảm thấy mình thật là sắp điên rồi, lại không biết làm như thế nào để ngăn anh ta lại, lo lắng nhất cũng không phải là chuyện này, mà là Lâm Hứa Chính, có thể chạy đến trước mặt Hàn Thanh mà nói ra hay không.

Nếu để cho Hàn Than biết được chuyện này, như vậy đến lúc đó chắc chắn sẽ đến hỏi mình.

Tiểu Nhan cảm thấy cho dù như thế nào cũng phải nói rõ ràng mọi thứ với Lâm Hứa Chính, suy nghĩ một hồi, Tiểu Nhan đi đến ngồi trước mặt Lâm Hứa Chính: “Anh à, xem như hôm nay anh giúp em mang những vật này cũng là có ý tốt, thế nhưng em không quá hy vọng việc của hôm nay sẽ có người thứ ba biết được, anh hiểu ý của em không?”

“Sao thế? Chuyện quan trọng như vậy, em không muốn nói cho cậu ấy biết à?”

“Em cũng không phải là không muốn nói cho anh ấy biết, nhưng anh có khả năng không biết, em mua những vật này không phải cho chính mình dùng, mà là giúp bạn của em mua.” Tiểu Nhan bắt đầu trợn tròn mắt mà nói dối, thật ra cô cảm thấy chỉ cần mình lừa gạt là được rồi, nhưng rõ ràng anh Hứa không tin cô.

“Bạn của em? Vậy em có thể nói cho tôi biết người bạn kia là ai không?”

“Ai nha, anh Lâm, anh hỏi cái này làm gì? Em mua giúp bạn, đã nói rõ là cô ấy không muốn để cho người khác biết, nếu như cô ấy muốn cho người khác biết, vậy cô ấy sẽ không bảo em mua giúp nha, anh Lâm à anh nói xem có phải đạo lý này hay không?”

Nghe nói thế, Lâm Hứa Chính nhíu mày: “Em nói hình như rất chính xác, nhưng làm sao anh lại nghe ra có chỗ nào là lạ ấy nhỉ?”

“Là lạ ở chỗ nào, chỗ nào cũng không có không thích hợp mà, anh Lâm à anh đừng có hỏi nữa.”

Được nha, Lâm Hữa Chính nhìn ra được cô không muốn đào sâu vào chuyện này, chỉ có thể đổi giọng: “Vậy em có biết người bạn kia của em vì sao không muốn để cho người khác biết hay không?”

Tiểu Nhan thở dài một hơi, Lâm Hứa Chính đây là tin rồi hả? Nếu không anh ta cũng sẽ không hỏi như thế, nhưng mà cái cách đặt câu hỏi này, ngược lại làm Tiểu Nhan không có lý do gì để cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Có thể là bởi vì nhân tố không xác định nào đó đi, hoặc là cô ấy có việc gì mà không muốn cho người khác biết, cho nên em có thể hiểu được cô ấy.”

Nhưng mà nói xong câu cuối cùng, Tiểu Nhan để ý nhất vẫn là việc Lâm Hứa Chính có thể nói chuyện này cho Hàn Thanh hay không, lỡ như anh ta không khống chế được, hoặc là không nghe ra được ngụ ý của mình, vậy liền xong đời rồi.

“Em có thể hiểu được cho cô ấy, cho nên anh Hứa à anh có thể cũng lý giải nhỉ?”

Lâm Hứa Chính cười đến cao thậm khó dò: “Ai biết được, khả năng cũng sẽ đi.”

Câu trả lời này khiến Tiểu Nhan có chút nóng nảy, phải thì là phải, không phải là không phải, nào có cái gì có thể chứ, cái tên Lâm Hứa Chính này nói chuyện là kiểu này hả?

“Em gái, xem ra em rất quan tâm đến người bạn này, yên tâm đi, nhìn bộ dạng em gấp đến mức tức giận này, anh nhất định cũng sẽ thay người bạn này của em giữ bí mật.”

“Thật hả?”

Tiểu Nhan thở phào một hơi, cuối cùng cũng giải quyết xong Lâm Hứa Chính bên này, anh ta hẳn là sẽ không lại nói lung tung.

Sau khi cùng Lâm Hứa Chính nói xong, Tiểu Nhan lập tức cầm túi đi xuống tầng, lúc La Tuệ Mỹ đụng lên, cô đã đem đồ vật nhét vào trong túi xách của mình, sau đó giả bộ thành bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì ra ngoài tiếp tục làm việc.

Lúc Lâm Hứa Chính ăn mì xong, chuẩn bị rời đi, Tiểu Nhan vẫn không yên lòng, tự mình đi lên tiễn anh ta, dặn đi dặn lại, Lâm Hứa Chính nhìn vẻ khẩn trương của cô, thực sự nhịn không được đưa tay ra sờ sờ đầu của cô.

“Được rồi, chuyện mà anh Lâm đã đồng ý với em, làm sao lại nuốt lời chứ? Yên tâm đi, đừng nói là bạn của em, coi như là em, anh cũng sẽ giữ bí mật thay em.”

Tiểu Nhan đỏ mặt, nhỏ giọng mà tranh luận: “Không phải em đâu.”

“Được rồi, được rồi, anh biết không phải là em, yên tâm trở về đi.”

“Vậy…”

“Sẽ không nói.”

Dưới sự cam đoan liên tục của Lâm Hứa Chính, Tiểu Nhan mới trở lại trong nhà hàng, Lâm Hứa Chính rất cuộc cũng tìm được cơ hội rời đi, anh ta không có chút do dự gì, vừa lên xe liền lập tức lái xe rời khỏi nhà hàng ramen, sợ chậm một chút nữa thì Tiểu Nhan sẽ còn đuổi theo.

Cô em gái này thật sự qua cổ chấp đến không chịu được, cố chấp nói chuyện, còn đơn thuần như vậy, cảm thấy mình dễ lừa gạt thế à? Thật ra trong lòng mọi người đều tựa như gương sáng, Tiểu Nhan muốn giả ngốc, Lâm Hứa Chính cũng lười vạch trần cô.

Chỉ là nghĩ đến người nào đó thế mà cũng sẽ có lúc không tự kiềm chế được, Lâm Hứa Chính đã cảm thấy vô cùng thú vị.

Cho nên anh ta trực tiếp lái xe đến tập đoàn nhà họ Hàn.

Lâm Hứa Chính mặc dù rất ít đến tập đoàn nhà họ Hàn, nhưng bề ngoài đẹp trai của anh ta còn có thanh danh lan xa ở bên ngoài khiến cho tất cả mọi người biết đến anh ta, cũng biết quan hệ của anh ta với tổng giám đốc Hàn, cho nên lúc Lâm Hứa Chính đi vào, sau khi chào hỏi với nhân viên lễ tân thì lập tức đi vào thang máy.

Anh ta không có đi vào thang máy chuyên môn, mà là đi thanh máy bình thường của nhân viên.

Bởi vì nghĩ đến chuyện vừa rồi, cho nên bên môi của Lâm Hứa Chính luôn hiện ra nụ cười nhàn nhạt, lúc thang máy mở ra, có người từ bên trong đi ra.

Lâm Hứa Chính lơ đãng liếc qua, sau đó dừng lại.

Hứa Yến Uyển ôm tài liệu đi ra ngoài, sau đó cũng là lơ đãng ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với người đứng ở bên ngoài.

Nhìn nhau đại khái ba giây đồng hồ, cánh môi của Hứa Yến Uyển giật giật, giống như có chút kinh ngạc: “Lâm Hứa Chính?”

Một tiếng này, kéo thần trí của Lâm Hứa Chính trở về.

Ngay từ đầu anh ta còn tưởng rằng mình nhận lầm người, thế nhưng Hứa Yến Uyển gọi một tiếng này, Lâm Hứa Chính biết ngay mình không có nhận lầm người.

“Hứa Yến Uyển? Thật sự là em à?”

Lâm Hứa Chính nhắm mắt rồi lại mở mắt, đánh giá Hứa Yến Uyển trước mắt.

Rất ít khi trông thấy cô ta mặc thành cái dạng này, chính thức, đơn giản, hào phóng, trước kia lúc gặp cô †a, cô ta luôn là mặc váy, dịu dàng động lòng người.

Hứa Yến Uyển mỉm cười với anh ta, lúc chuẩn bị từ trong thang máy đi ra, cửa thang máy lại muốn đóng lại, Lâm Hứa Chính đưa tay ra cản, sau đó cũng thuận thế tiến vào thang máy.

“Em tại sao lại ở chỗ này? Mặc thành dạng này hẳn là không phải tìm đến Hàn Thanh chứ? Em ở chỗ này đi làm?” Lâm Hứa Chính vừa nói chuyện, một bên nhấn xuống tầng của văn phòng Tổng giám đốc.

Nhìn thấy Lâm Hứa Chính đè xuống mấy cái chữ kia, Hứa Yến Uyển không biết mình trong lòng có tư vị gì.

Cô ta tới đây đi làm trong khoảng thời gian này, lúc đi thang máy đặc biệt muốn lên tầng đi xem anh ta đang làm gì, thế nhưng là… Cô ta lại không dám, không nghĩ tới hôm nay thế mà…

“Ừm, em công tác ở đây.”

“Ồ?” Lâm Hứa Chính nghe vậy thì nhíu mày: “Cô chủ Hứa lúc nào lại lưu lạc tới trình độ phải đến tập đoàn nhà họ Hàn công tác chứ? Hứa Yến Uyển, em sẽ không phải là vì Hàn Thanh mà đến chứ?”

Nghe nói, sắc mặt của Hứa Yến Uyển khẽ biến: “Dĩ nhiên không phải.”

“Vậy tại sao em lại xuất hiện ở nơi này thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.