Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1419: Anh bình tĩnh lại đi



Nghĩ đến đây,nét mặt của Tiểu Nhan có chút tế nhị.

Cô cũng không biết bản thân đang nghĩ như thế nào nữa, đột nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn Thanh Hàn: “Cái đó, với tuổi tác của anh bây giờ khả năng kiềm chế có phải là khá tốt không!

Hoặc là, có chút lực bất tòng tâm rồi?”

Thanh Hàn vừa đóng cúc áo xong, chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, nghe thấy Tiểu Nhan nói thế, ánh mắt có chút biến đổi.

“Em nói gì cơ?”

Ánh mắt thế này, Tiểu Nhan phút chốc hiểu rằng mình đã nói điều không nên nói, lập tức cúi đầu ăn cơm: “Không, không có gì”

Sau khi cúi đầu mặt cô lộ vẻ hối hận ăn năn, hối hận chết đi mất, vừa nãy tại sao cô lại lỡ miệng nói ra những lời đó chứ? Thanh Hàn là đàn ông, năng lực của đàn ông nếu như bị nghỉ ngờ, nhất định sẽ làm tổn thương đến anh.

Haizz, cô cũng không biết bản thân mình sao nữa, lẽ nào dạo này bị anh chiều hư rồi không, cho nên mới bắt đầu không kiêng nể gì cả, chuyện gì cũng dám nói rồi!

Anh ngồi trước mặt cô không động đậy, Tiểu Nhan ngại ngùng ngẩng đầu lên, đẩy thức ăn lại chỗ anh: “Ăn cơm trước đã”

Nói xong liền lập tức cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn mắt của Thanh Hàn, cô vừa nãy đúng thật là suýt chút nữa tìm đường chết, hi vọng Thanh Hàn không nghĩ ngợi nhiều là tốt rồi.

May mắn là, phía sau đó Thanh Hàn không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, ngồi xuống ăn cơm, mặt không biểu cảm, Tiểu Nhan trộm nhìn anh, cảm thấy hình như anh không để ý chuyện này lắm, hoặc là cũng có thể mặt không biểu lộ ra bên ngoài mà thôi.

Hai người yên lặng ăn cơm xong, lúc đó Tiểu Nhan luôn nghĩ về vấn đề tâm trạng của Thanh Hàn lúc đó, cho nên việc lúc sáng đã quên hết rồi.

Sau khi ăn cơm, Tiểu Nhan ngồi trên ghế không muốn động đậy, Thanh Hàn đứng dậy điềm tĩnh thu dọn bát đũa. Tiểu Nhan vốn dĩ muốn dậy phụ giúp dọn dẹp, nhưng nghĩ lại, cứ để anh làm đi, để xem anh khoan dung cô nhiều đến nhường nào.

Đợi đến lúc anh bỏ đồ ra, Tiểu Nhan liền chạy đến sofa nằm, một lát sau cô liền cảm thấy có chút buồn ngủ, nghe thấy bước chân của Thanh Hàn trở về.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhưng mắt Tiểu Nhan quả thực là đã trùng xuống, căn bản không muốn mở mắt nữa.

Đột nhiên, cả người cô bị bế lên không trung, Tiểu Nhan bị dọa làm cho giật mình, hoảng loạn mở mắt ra, nhìn trực diện vào mắt của Thanh Hàn, cô ngơ người ra.

“Sao thế?”

Thanh Hàn ôm lấy cô, không nói lời nào hướng về phía tầng trên đi lên.

Tiểu Nhan vốn dĩ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị bế lên phòng anh.

Trước khi hai người kết hôn, tuy rằng không sống ở bên này, nhưng vẫn luôn ngủ khác phòng, đây là lần đầu tiên anh ôm Tiểu Nhan vào phòng anh.

Khi gáy cô chạm vào vào chiếc gối mềm mại, Tiểu Nhan mới dần hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.



Đáng tiếc lúc này mới phản ứng lại thì đã quá muộn rồi, Thanh Hàn đã giữ chặt lấy tay cô, cúi đầu định hôn cô.

“Đợi, đợi chút!” Tiểu Nhan hoảng loạn kêu anh dừng lại, trong ánh mắt đều là sự căng thẳng: “Này, anh bình tĩnh lại đi.”

“Lực bất tòng tâm?”

Thì ra, Thanh Hàn vẫn luôn nhớ bốn chữ đó mà cô nói, nét mặt rất tế nhị, tiện thể nhướn mày, anh có phải lực bất tòng tâm hay không, buổi tối hôm đó em còn không biết hay sao?”

Tiểu Nhan: “..”

Rõ, cô biết quá rõ rồi”

Nhưng mà, tuy rằng hôm đó anh rất lợi hại, nhưng sau đó anh và cô hai người cũng không có phát sinh quan hệ gì, cho nên cô có thể hợp lí nghỉ ngờ anh có thể lực bất tòng tâm cũng là chuyện bình thường thôi.

Nhưng đây thuộc về sự tôn nghiêm của đàn ông, Tiểu Nhiên biết bản thân mình vô tình đã “chọc gậy bánh xe”, cho nên lúc này cô chỉ có thể nghĩ bản thân có thể nói gì đó để vớt vát lại tôn nghiêm đàn ông của anh.

Lúc cô còn đang suy nghĩ, Thanh Hàn đã bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô ra rồi, thực ra Tiểu Nhan cũng có chút kì vọng, dù gì cũng là cùng với người mình yêu, nhưng cô bây giờ đã có thai rồi, còn chưa được ba tháng, cô không thể ở cùng phòng với Thanh Hàn.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan ruột gan rối bời giữ lấy cái tay đang đụng chạm lung tung của Thanh Hàn.

“Sao thế?” Thanh Hàn cúi đầu áp sát lại nhìn cô, đôi môi chạm khẽ vào đầu mũi cô: “Sợ rồi à?”

Tiểu Nhan căng thằng gật gật đầu, cắn nhẹ môi dưới nói: “Cơ thể em không tiện lắm”

“Hả?”

“Là cái đó, kì kinh nguyệt.”

Sau khi cô mang thai kì kinh nguyệt tạm thời sẽ không có, lấy đâu ra kì kinh nguyệt, chỉ là lúc đó Tiểu Nhan quả thực không nghĩ ra được lí do nào khác rồi, cho nên chỉ có thể dùng cách này.

Hi vọng Thanh Hàn có thể tin.

Đối với kiểu trai thẳng như anh, sau khi nghe thấy nói về kì kinh nguyệt, động tác đúng thật là đã ngưng lại, sau đó hỏi: “Em đến kì kinh nguyệt từ lúc nào thế?”

“Hôm, hôm qua” Ánh mắt Tiểu Nhan yếu ớt: “Em đến tháng bây giờ bụng còn có chút khó chịu, đều là do kì kinh đó.”

Thanh Hàn nhìn chằm chằm cô rất lâu, giống như đang xác thực tính chính xác của lời mà cô nói, sau đó mím mím môi, đứng dậy ngồi lên góc giường.

Không khí vừa nãy chốc lát đã biến mất, Tiểu Nhan một mình nằm có chút lạnh, vốn dĩ muốn chui vào chăn nhưng một giây sau cô lại nhớ ra rằng đây là phòng của Thanh Hàn, thế là cô cũng ngồi dậy.



Cô vốn dĩ muốn lừa anh một chút, nhưng không ngờ rằng anh lại tin nhanh như thế, cũng khá là thuận lợi, Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy, em về phòng nhé? Người em có ra chút mồ hôi, đang cảm thấy có chút khó chịu, em đi tắm đây”

Nghe xong, Thanh Hàn hướng mắt nhìn cô, nhìn thấy cô đã hồi phục về trạng thái bình thường, bèn gật gật đầu.

“Được”

Sau đó trong lòng nghĩ, đợi qua vài ngày nữa anh lại trả lại gấp đôi, cũng muốn thuận lợi nhìn cô, bản thân rốt cuộc có phải là lực bất tòng tâm hay không.

Cũng có thể, anh kiềm chế quá tốt, vì thế mới khiến cô gái nhỏ nhà mình cảm thấy như thế, bản thân không được lắm.

Nhưng Thanh Hàn lại không vội, dù gì thời gian còn nhiều mà, dần dần rồi cô ấy sẽ biết thôi.

Tiểu Nhan sau khi đi, Thanh Hàn nhìn về phía cửa với vẻ mặt đăm chiêu, trong phút chốc anh cầm điện thoại lên.

Tô Cửu khi nghe điện thoại có chút im lặng.

“Tổng giám đốc Hàn, bây giờ là lúc tan làm rồi mà?”

“Giúp tôi điều tra hành tung của Tiểu Nhan hai ngày nay.”

Nghe xong, Tô Cửu có chút ngạc nhiên nhướn mày: “Tổng giám đốc Hàn, đang yên đang lành sao đột nhiên lại muốn điều tra hành tung của cô ấy thế? Có vấn đề gì sao?”

“Sau khi điều tra rõ ràng, gửi tài liệu vào gmail cho tôi”

“Được thôi.”

Tô Cửu sao khi cúp điện thoại vẫn còn cảm thấy kì lạ, đang yên đang lành tự nhiên lại muốn điều tra hành tung của Tiểu Nhan, hai người này chẳng phải sắp kết hôn rồi sao? Đột nhiên lại như thế, lẽ nào giữa hai người xảy ra chuyện gì rồi sao!

Tô Cửu không dám nghĩ ngợi nhiều nữa, dù gì tổng giám đốc Hàn cũng đã lên tiếng giao việc, cô ta vẫn là nên mau chóng hoàn thành thì hơn.

Chồng cô nhìn cô cúp điện thoại xong, biểu cảm trách cứ nhìn cô.

“Lại là điện thoại của giám đốc đó?”

Tô Cửu sau khi nói sơ qua tình hình, chồng cô biểu cảm có chút bất đắc dĩ: “Em nói em đó, ở tập đoàn nhà họ Hàn lương thì cao đó, nhưng cũng quá mệt rồi, vợ à, nhà mình giờ cũng không thiếu tiền, nếu như cảm thấy mệt thì từ chức đi, tiền của anh đủ nuôi gia đình mình rồi.”

Nghe những lời này thật có chút ấm lòng, khiến Tô Cửu cảm thấy bản thân mình bao nhiêu năm gả vào nhà họ Bạch thật không sai, thậm chí anh còn hiểu chuyện đến mức thương cả bản thân.

“Được rồi, em vẫn chưa đến nỗi tàn phế, không cần anh phải nuôi em, hơn nữa khi con lớn thì còn có nhiều khoản phải chỉ tiêu nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.