Trước đây Hàn Thanh sợ lửa, vừa nhìn thấy một chút ánh lửa sẽ nhớ tới những chuyện trong quá khứ, cho nên hôm đó cô ấy gặp hỏa hoạn, đối với anh mà nói đó thật sự là một điều rất khó vượt qua.
Nhưng cuối cùng bởi vì cô ấy, anh đã vượt qua nỗi sợ lửa của mình.
Nhưng không ngờ, cuối cùng Tiểu Nhan lại bị bắt.
Đây chẳng lẽ là thử thách mà ông trời đặt ra cho hai người bọn họ sao?
Nhưng thử thách có khó khăn thế nào, chỉ cần không phải sinh ly tử biệt, anh ấy đều có thể chấp nhận tất cả, sau đó vượt qua nó.
Nhưng anh phải bảo đảm được sự an toàn của cô ấy.
Tiểu Nhan nghe xong những lời của Hàn Thanh vẫn muốn trốn tránh anh, nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô.
” Em đừng chạy trốn anh, cũng đừng sợ, nghe anh nói này, nguy hiểm đã qua rồi, bây giờ chúng ta rất an toàn, miễn là em và con bình an, chúng ta có thể tiếp tục sống như thế này, nhưng nếu em mà có mệnh hệ gì thì con của chúng ta phải làm sao?” Anh phải làm sao chứ?”
” Đừng cứ tiếp tục như vậy nữa, trả lời anh đi: Tiểu Nhan vẫn không lên tiếng, nhưng lại có giọt nước mắt đọng trên mi cô.
” Em có biết tại sao anh không bao giờ đón sinh nhật không? Bởi vì, khi còn bé, vì anh muốn đón sinh nhật nên đã hại ba mình bị chôn vùi trong biển lửa, sau đó anh không còn chút hứng thú gì với sinh nhật nữa, đó là bóng đen của quá khứ. Vì vậy, ngày hôm đó, khi em tổ chức sinh nhật cho anh, trong đầu anh lại hiện lên toàn những ký ức về nó.”
“Kể cả lúc lao vào cứu em, lúc vượt qua biển lửa, anh đều nghĩ đến chuyện này, anh sợ mình không thoát ra được, nhưng anh càng sợ em sẽ chết giống như ba anh, cho nên anh phải thoát khỏi cái bóng của quá khứ để lao vào cứu em? Vì vậy, đó coi như là em đã cứu anh, em kéo anh ra khỏi bóng tối, khiến anh không còn sợ những điều này nữa, khiến anh có thể dũng cảm đối mặt với nó, nhưng bây giờ em lại bị ám ảnh bởi nó, đây không phải là kết cục mà anh muốn. “
Anh càng nói, mí mắt Tiểu Nhan càng run lên.
Tâm tình của cô xúc động lúc đầu là vì đứa bé, về sau chính là bởi vì Hàn Thanh chủ động thú nhận chuyện sinh nhật với cô, tuy rằng chuyện này đã xảy ra rồi, lúc hai người hòa thuận Tiểu Nhan liền nói mình không so đo nữa.
Hơn nữa cô cũng không muốn lột bỏ vết thương của anh một lần nào nữa.
Nhưng bây giờ anh ấy đã lựa chọn nói đối diện với sự thật.
Cũng tức là anh ấy lại một lần nữa đụng vào vết thương của chính mình.
Nghe anh ấy nói vào ngày sinh nhật của mình, người thân yêu nhất của anh ấy đã chết trong đám cháy, Tiểu Nhan cảm thấy rằng cô thậm chí có thể hình dung ra sự vướng mắc và do dự của Hàn Thanh khi anh ấy lao vào đám cháy ngày hôm đó.
Anh ấy biết mình sợ lửa nhưng vẫn liều lĩnh xông tới.
Một khi có gì bất cẩn sẽ bị chôn vùi trong đám cháy. Cho nên đối với Hàn Thanh mà nói, có lẽ cô còn quan trọng hơn tính mạng của anh ấy.
Nước mắt rơi xuống từng giọt tí tách. Ngất xỉu từ khi ra khỏi đám cháy, cho đến khi thức dậy cho đến bây giờ.
Tiểu Nhan cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, chính là cả ngày mơ thấy ác mộng, tâm trí rối loạn.
Nhưng bây giờ sau khi cô nghe Hàn Thanh nói xong, nước mắt của cô tựa như hạt chuỗi ngọc châu đứt dây, không thể kiềm chế được, rơi lên tay Hàn Thanh.
Cô đau đớn như có ai đang đâm vào trái tim mình vậy. Nhưng lại giống như có có một vấn đề gì đó đã được giải tỏa?
Mãi đến khi Hàn Thanh bế cô lên, Tiểu Nhan cuối cùng không nhịn nổi nữa liền như sụp đổ rồi khóc lớn.
“Hu hu, thật là đáng sợ, em thật sự rất sợ, nhìn thấy anh vượt qua đám lửa chạy tới, em cứ tưởng ba người chúng ta đều đều sẽ chết ở nơi đó.”
“Không đâu, anh sẽ không chết, cũng sẽ không để cho em và con phải chết đâu.
Hàn Thanh chỉ có thể cố gắng an ủi cô ấy.
Tiểu Nhan khóc rất nhiều, Hàn Thanh có thể cảm nhận được một mảng lớn bả vai mình đã ướt đẫm, nhưng anh không hề âu lo, ngược lại còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bởi vì Tiểu Nhan khóc lên, có lẽ sẽ xua tan hết những muộn phiền trong lòng. Em gái của họ đúng là lợi hại, phụ nữ vẫn là hiểu phụ nữ hơn, sau này có chuyện gì không rõ, vẫn phải hỏi thêm Mộc Tử.
Từ lúc đầu sụp đổ khóc lớn đến lúc sau nhỏ giọng lại khóc nức nở, cuối cùng im lặng nằm yên trong lòng Hàn Thanh ngủ thiếp đi.
Chỉ là lúc trước khóc quá nhiều, cho nên ngủ thiếp đi rồi mà người vẫn có chút run rẩy và nấc cụt.
Hàn Thanh lại cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến sau khi cô tỉnh lại có thể trở lại bình thường, lại cảm thấy khiến cô rơi thêm vài giọt nước mắt cũng tốt.
Anh bế Tiểu Nhan lên giường, căng màn cho cô, sau đó rời khỏi phòng.
Ngay sau khi đẩy cửa ra, anh liền gặp ba mẹ vợ nghe lén bên ngoài cửa.
Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Thanh, La Tuệ Mỹ và ba Chu rõ ràng cũng có chút xấu hổ.
Nhưng La Tuệ Mỹ vẫn phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mẹ lại nghe thấy Tiểu Nhan khóc rất nhiều vậy, tình hình của con bé vẫn như trước sao? Tiểu Thanh à, hay là chúng ta dẫn Tiểu Nhan đến bệnh viện đi, chứ cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách hay đâu, con bé này gần đây ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng không yên, vốn là bị thương trong đám cháy, suýt chút nữa không giữ được đứa bé, bây giờ cứ tiếp tục như vậy, sau này ngộ nhỡ sảy thai thì làm sao đây?”
Lời của La Tuệ Nhuận tuy rằng có chút khó nghe, nhưng cũng có thể xảy ra.
“Mẹ! Mẹ đừng nóng vội, con nghĩ hẳn là chuyện này đã được giải quyết rồi, những vẫn phải cho Nhan Nhan thêm một chút thời gian, không cần ép quá chặt, bây giờ cô ấy rất mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, chờ đến khi tỉnh lại có lẽ sẽ ổn thôi: La Tuệ Mỹ có chút nghi ngờ: “Chờ đến khi tỉnh lại thì sẽ ổn thật sao?”
Hàn Thanh mỉm cười: “Có lẽ là như vậy, cho dù là chưa ổn thì con cũng sẽ trông chừng cô ấy, cố gắng giúp cô ấy mau khỏe lại”
Con rể tích cực và tận tâm như vậy, hoàn toàn không cần mẹ cô chăm sóc.
La Tuệ Mỹ nhất thời cũng không biết nói cái gì, hai vợ chồng họ đến đây là để chăm sóc Tiểu Nhan, kết quả mấy ngày nay ở đây, người ta chiêu đãi bọn họ, để họ ăn uống ngon miệng, hai vợ chồng họ cũng không giúp được gì, cùng lắm là nói chuyện với con gái vài câu, nhưng cứ đang nói thì cảm xúc của con gái lại bắt đầu sụp đổ.
“Ba mẹ không cần lo, hai người cứ ở đây là được, việc của Tiểu Nhan cứ để con lo”
“Gần đây con vất vả rồi, con cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, nếu thật sự không chịu nổi thì để ba mẹ đến, con và Nhan Nhan đã kết hôn rồi nên không cần khách khí như vậy đâu, đầu là người một nhà cả mà.”
La Tuệ Mỹ nhìn sắc mặt tiều tụy của anh ấy, còn có quầng thâm rất rõ mà cảm thấy đau lòng.
Thậm chí bà còn cảm thấy mình làm mẹ mà cũng không thể để ý đến Nhan Nhan như vậy.
Ba Chu gật đầu theo: “Đúng đấy, con phải chăm sóc tốt cho mình mới có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Nhan được, cho nên cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đến lúc ăn cơm thì phải ăn cơm, không được thì phải nói cho ba và mẹ con biết đấy, biết chưa?”
“Ừm”
Tâm trí đã được gỡ rối, lần này ngủ đến tận năm tiếng đồng hồ, ngủ rất sâu, hơn nữa không hề nói mớ, cũng không gặp ác mộng nữa.
La Tuệ Mỹ trong coi cô ấy mà cảm thấy kinh ngạc.
Một lát sau, La Tuệ Mỹ phát hiện Tiểu Nhan vẫn rất ổn định, vì thế liền cùng Hàn Thanh nói: ” Con đi nghỉ ngơi một lát đi, tình hình hiện tại của Nhan Nhan có vẻ rất ổn định, để mẹ trông con bé là được rồi”
Hàn Thanh quay đầu nhìn Tiểu Nhan một cái, mím môi, nghĩ đến câu nói của ba Chu.
Con phải chăm sóc tốt bản thân trước đã, rồi mới có thể chăm sóc Tiểu Nhan.
Anh ấy đã mấy ngày không chợp mắt, trong mắt nổi lên những gân đỏ, thực sự là cần nghỉ ngơi rồi.
“Ừm, vậy con đi chợp mắt một chút, ở đây phiên mẹ nhé”
“Đi đi, ngủ lâu một chút, không cần Ai,”
vội đâu.
Sau đó Hàn Thanh rời khỏi phòng, nhưng cũng không trở về phòng ngủ mà lại cầm chìa khóa ra ngoài.
Ánh mắt anh ấy tuy đầy tơ máu nhưng lại lạnh như băng: “Điều tra đến đâu rồi?”