Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1456: Cùng là đồng lõa



Cũng không biết đã đợi bao lâu, bên ngoài phòng họp rốt cuộc truyên đến tiếng bước chân đều đều. Hứa Tiểu Uyển vừa nghe được tiếng bước chân bèn lập tức quay đầu lại.

Mới qua bao lâu không gặp, Hàn Thanh đã gầy guộc hơn so với trước kia rất nhiều. Vừa nhìn qua là biết ngay trong khoảng thời gian này rõ ràng anh không hề được nghỉ ngơi thật tốt, trong ánh mắt cũng toàn bộ đều là tơ máu đỏ tươi.

Bởi vì chuyện của Tiểu Nhan, chắc chắn hẳn là anh đã bị rã rời cả về tinh thần và thể xác phải không.

Một bên phải quan tâm đến Tiểu Nhan, bên mặt lại phải thu xếp nhà họ Hạ, hai chuyện này cũng phải tiêu tốn không ít sức lực.

Nhìn đến Hàn Thanh như vậy, sự áy náy trong lòng Hứa Yến Uyển lại sâu đậm hơn một chút.

Bởi vì hành động của mình cô, vậy mà làm tất cả mọi người đều bị tổn thương. Có lẽ, cô không nên về nước.

Nếu mà cô vẫn luôn ở nước ngoài thì bây giờ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cũng không biết có phải bởi vì việc xảy ra lần này hay không, mà thái độ của Hàn Thanh đối với cô đã trở nên lạnh nhạt hơn. Khi anh tiến vào ngay cả câu chào hỏi cũng chưa nói với cô, kéo ghế dựa ra rồi lập tức ngồi xuống. Sau đó anh bèn lạnh lùng mà nhìn cô.

Hứa Yến Uyển tự thấy mình đuối lý.

Tuy rằng trong lòng cô cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tiến lên phía trước đưa giấy tờ cho Hàn Thanh.

Hàn Thanh không nhận lấy, cô bèn duõi tay đặt văn kiện ở trên mặt bàn.

“Đây là tất cả những tư liệu quan trọng trong công ty.”

Nghe lời cô nói, Hàn Thanh hơi híp mắt, dường như cũng không biết rõ việc mà cô muốn làm hôm nay là gì.

“Hạ Liên Cảnh có quen biết với tôi.

Cũng là vì cậu ấy đã biết việc của Tiểu Nhan rồi, cậu ấy cảm thấy ấm ức thay tôi, cho nên mới làm những việc này.

Tuy rằng mọi việc là cậu ấy làm, nhưng tôi cũng có trách nhiệm. Việc chấn chỉnh lại nhà họ Hứa, tôi cũng không thể lại tiếp tục nhận sự trợ giúp của anh nữa. Những tư liệu này tôi đã sắp xếp lại hết rồi”

Hàn Thanh không hề mở ra những tư liệu đó, cũng không hề trả lời, chỉ yên lặng mà nhìn cô. Đợi sau một lúc lâu anh hỏi một câu: “Tôi chỉ muốn biết, cái việc phóng hoả kia, cô có biết sự thật ở trong đó không?”

Ý anh là đang hỏi cô, có phải biết người khác phóng hỏa, tuy rằng cô biết nhưng mà vẫn ngầm đồng ý, hay là thực ra cô hoàn toàn không biết một chút nào.

Hứa Yến Uyển nhìn anh, mím môi, sau đó ngồi xuống ở chỗ đối diện với anh.

“Chuyện này, nếu tính cả chuyện phóng hỏa thì đã xảy ra hai lần rôi. Có một lần là ở quán cà phê, lúc ấy tôi hẹn Tiểu Nhan ra để trò chuyện, lúc ấy Hạ Liên Cảnh đã muốn ra tay rồi. Nhưng tôi đã ngăn cậu ấy lại. Tôi đã nói với cậu ấy là tôi không muốn làm hại đến tính mạng của người khác. Tôi cho rằng…… cậu ấy hẳn là sẽ không làm như vậy nữa, nào ngờ rằng…..”

Cô đúng thật là không ngờ được, Hạ Liên Cảnh thế mà lại làm loại chuyện đó vào đúng ngày hôn lễ. Quan trọng nhất là cậu còn cố ý tự tính bản thân mình vào chuyện này.



Có lẽ cậu vốn là chẳng hề sợ hãi việc bị bắt ngục giam. Đây là chuyện mà sau đó Hứa Yến Uyển nghĩ kỹ mới nhận ra.

“Cho nên, cô đã sớm biết từ trước cậu ta có thể sẽ làm việc gây hại đến người khác, lại gạt không báo?” Trong ánh mắt mà Hàn Thanh nhìn cô lập tức mất đi độ ấm, nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn một người chết.

Hứa Yến Uyển lần đầu tiên thấy loại ánh mắt này từ trên người Hàn Thanh. Cho dù từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa bao giờ thích cô, nhưng mà ft nhất cách anh ấy đối xử với cô cùng là coi cô trở thành con gái của nhà quen biết với mình, không thích nhưng mà cũng chẳng hề chán ghét.

Chính là hiện tại, loại ánh mắt này đã trở nên hoàn toàn không giống lúc trước.

Trong ngực của Hứa Yến Uyển đau y hệt như bị kim châm vào lòng, gần như không thể thở nổi.

“Không phải, không phải như thế”

Cô có chút hoảng loạn mà giải thích với anh: “Vào buổi tối trước ngày hai người kết hôn, tôi đã uống rượu. Tôi đã uống rất là say nên vào lúc tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi mới nhớ ra là phải tham gia hôn lễ của hai người.

Hàn Thanh, Hứa Yến Uyển tôi là đúng là rất thích anh. Từ bé đến lớn tôi đều thích anh, tôi luôn hy vọng anh có thể quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi thêm một cái, sau đó hy vọng một ngày kia có thể cùng anh nên duyên vợ chồng.

Nhưng nếu anh mà không thích tôi, phép tắc được dạy dỗ trong nhà họ Hứa tôi cũng không cho phép tôi đi làm hại tính mạng của người khác. Tôi đúng thật là không biết.”

Nghe xong lời nói của cô, Hàn Thanh chỉ cười nhạo một tiếng.

“Anh không tin tôi à?”

“Nếu cô thật đúng là coi trọng việc này, cô sẽ nói ngay cho tôi để tôi còn biết lối để mà đề phòng ngay từ đầu.

Tuy rằng đây không phải nghĩa vụ của cô, nhưng nếu mà cô chẳng hề coi trọng, vậy hôm nay cô cũng không có †ư cách đứng trước mặt tôi mà nói những lời này.”

Hứa Yến Uyển ngơ ngác mà nhìn anh.

“Cho nên, bây giờ anh đang chắc chắn là tôi cũng là đồng loã à?” Cô có chút buồn cười, vươn đôi tay về phía anh: “Vậy bây giờ anh có muốn báo cảnh sát đến bắt tôi hay không? Dù sao anh cũng đã chắc chắn tôi là đồng ~¬m”“

lõa.

Cái hành động này của cô có chút quá kích, Hứa Yến Uyển biết. Nhưng cô chỉ vì cảm thấy rất đau đớn mà thôi.

“Nếu mà có chứng cứ, bây giờ cô đã không có cơ hội đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi. Hàn Thanh đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt mà nhìn cô.

Một câu này, có thể nói khiến cho Hứa Yến Uyển như bị sét đánh. Nếu mà anh ấy có chứng cứ, có lẽ anh ấy sẽ thật sự muốn đưa mình vào trong ngục giam.

“Nếu mà bác gái họ Hứa còn ở trên đời, chắc chắn bác ấy sẽ không bao giờ muốn nhìn đứa con gái của mình không ngờ lại sa đoạ thành như thế này. Hứa Yến Uyển, việc chấn chỉnh lại nhà họ Hứa là tình cảm của riêng mình tôi dành cho bác trai họ Hứa, không liên quan gì đến cô. Nếu cô cảm thấy công ty không hề muốn động vào chuyện này, vậy thì cô cứ việc rời đi đi”

Sau khi Hàn Thanh rời đi, Hứa Yến Uyển tự đứng một mình ở ngay tại chỗ.



Vốn dĩ cô tưởng rằng Hàn Thanh sẽ phẫn nộ mà lấy đi toàn bộ tư liệu, sau đó cô lại một lần nữa mất đi tất cả, mất đi thân tình rồi lại mất đi tình yêu, cuối cùng mất đi thứ mà mình tin tưởng. Cuối cùng cô sẽ lại ngã vào vực sâu không đáy một lần nữa. Nhưng không ngờ rằng Hàn Thanh vậy mà cũng không hề lấy đi toàn bộ tư liệu.

Rõ ràng, anh ấy vẫn còn đang trách cứ chính mình mà.

Có lẽ, đại khái đúng thật là theo như lời của anh ấy, anh ấy thật ra là nể mặt ba mẹ mình mới không có truy cứu chím mình phải không?

Hứa Yến Uyển, mày thật đúng là quá nực cười.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Túc rất vội, bởi vì mỗi ngày đều phải đi công ty xử lý rất nhiều chuyện.

Đến nỗi việc mà cậu ta xử lý là cái gì, Giang Tiểu Bạch cũng rất rõ ràng.

Sau khi buổi tối ngày hôm đó trôi qua, ai cũng biết rõ ở trong lòng mà không hề nhiều lời nhắc lại chuyện này.

Tiêu Túc còn rất sợ Tiểu Bạch lại giận dỗi lần hai, cho nên ngay cả một chữ cũng không dám hé ra.

Nhưng mà Giang Tiểu Bạch vẫn có thể đứng nhìn quá trình nhà họ Hạ bị sụp đổ. Sau đó cô còn nhìn mấy tin tức ngoài lề, nói là hai nhà Hàn Dạ cùng hợp tác, một đêm đã bật hết gốc rễ của tập đoàn nhà họ Hạ, ngay cả chút †ro bụi cũng không còn sót lại.

Tóm lại nói trắng ra một chút, chính là bị chết hoàn toàn, là chết theo kiểu sẽ không còn sống thêm được nữa.

Tuy rằng như vậy thoạt nhìn hình như có chút quá đáng, Nhưng mà Giang Tiểu Bạch cũng có thể thông cảm cho anh.

Rốt cuộc cái người nhà họ Hạ này thiếu chút nữa làm hại người ta mất đi vợ của mình, chính mình cùng bị thương, còn khiến cả hôn lễ cũng bị làm hỏng.

Tuy rằng kết quả là không có việc gì, nhưng nếu mọi việc luôn là chờ đến khi mọi chuyện đã xảy ra rồi mới bắt †ay vào làm, vậy thì còn có ích gì nữa đâu?

Người mở đường, cho dù kết quả như thế nào cũng hẳn là phải có quyết đoán chuẩn bị đón nhận mọi kết quả.

Mắt nhìn người của người phụ nữ mà Tiêu Túc thích cũng không tệ lắm, ít nhất biết chọn một người đàn ông sẽ đối xử tốt với cô ta cả đời.

Bỏ di động xuống, Giang Tiểu Bạch nhịn không được cảm thán.

Có người đúng là số mệnh thật tốt đó, không giống cô, vô cớ ngủ với người khác mất trắng lần đầu không nói, sau khi xác định quan hệ rồi bạn trai của mình còn chạy tới cứu người phụ nữ trong lòng của anh.

Nhưng mà Giang Tiểu Bạch cô luôn luôn tự tin, cho nên sẽ không lấn cấn quá nhiều ở loại chuyện này, tất nhiên cũng sẽ không trách Tiểu Nhan.

Lần này cô ấy có thể bình yên, cũng là một chuyện tốt.

Thứ mà cô đang bận lòng chính là, mình có nên tiếp tục như vậy với Tiêu Túc nữa hay không.

Hai người từ diễn thành thật đến loại hoàn cảnh này, cũng đã hoàn toàn làm lệch kế hoạch của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.