Không phải những lời này sẽ làm Tiểu Bạch buồn sao?
Cho nên Đỗ Tiêu Vũ lập tức phủ nhận.
“Không đâu, nếu con không đồng ý thì làm sao mẹ có thể giấu con đi xem tử vi chứ? Không phải vừa rồi mẹ vừa giải thích cho con sao? Mẹ thấy đúng là trước kia là mẹ quản con chặt quá, con không muốn yêu đương, nhưng mẹ vẫn ép con đi xem mắt, ép đến mức cuối cùng con tìm bạn trai giả để lừa mẹ, lừa xong thì đã ở bên nhau thật. Vì vậy mẹ đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy các con không thể tiếp tục như thế này được.”
Kỳ thực những lời này, Đỗ Tiêu Vũ cũng đã nghĩ cả đêm mới nghĩ ra được lý do.
Chỉ có nói như vậy, sức thuyết phục mới cao hơn một chút.
Nhưng cũng không có cách nào cả, con gái bà ấy quá thông minh, có thể đoán được nguyên nhân đằng sau ngay lập tức, Đỗ Tiêu Vũ cho rằng những lời đó của thầy bói quá đáng sợ.
Bà ấy và Lương Nha Hòa vốn định không thèm nghĩ nữa.
Nhưng đêm hôm đó, Đỗ Tiêu Vũ trở về gặp ác mộng về cuộc hôn nhân của con gái mình.
Con người là như thế đấy, không biết thì không sợ gì, nhưng một khi đã biết, muốn tiếp tục làm thì luôn cảm thấy lo lắng không yên.
Giang Tiểu Bạch lại cảm thấy trong lời nói của Đỗ Tiêu Vũ có rất nhiều sơ hở.
“Không thể nào, không phải lúc trước mẹ còn rất vui mừng sao? Tại sao mới qua một ngày đã thay đổi?”
Nói tới đây, vẻ mặt Giang Tiểu Bạch liền trở nên nghiêm túc: “Mẹ, mẹ nói thật cho con biết, có phải mẹ giấu con đi xem tử vi đúng không? Kết quả là tử vi không hợp, cho nên mẹ mới không muốn để con và Tiêu Túc ở bên nhau đúng không?”
“Con bé này, con nói chuyện kiểu gì đấy?” Đỗ Tiêu Vũ rất chột dạ, vì đang chột dạ nên lúc nói chuyện không có tự tin: “Mẹ đã nói là không phải, không phải lúc trước mẹ đã hỏi ý con sao?
Nếu con nói không đồng ý thì mẹ sẽ không đi xem mà.”
“Mẹ không phải là người như vậy: Giang Tiểu Bạch không tin: “Mẹ, con rất hiểu mẹ. Mẹ đã muốn làm gì thì không ai có thể thuyết phục được mẹ, từ khi con còn bé mẹ đã như thế rồi, đừng nói là con, cho dù là ba nói mẹ cũng không muốn nghe. Cho nên, mẹ không thể không đi xem tử vi, mà mẹ của Tiêu Túc thì chỉ mong con mau chóng gả sang đó, chỉ cần mẹ nói chuyện với bà ấy, bà ấy nhất định sẽ đồng ý với mẹ ngay lập tức: ˆ Nói không sai một chỉ tiết nào.
Đỗ Tiêu Vũ cứng họng không trả lời được, thật sự không biết nên nói gì để biện minh.
Bà ấy thật sự không muốn thừa nhận, suy cho cùng nếu nói ra chuyện như vậy sẽ làm Tiểu Bạch buồn lắm nhỉ?
Bà ấy cũng biết con gái mình nếu không rung động với người đàn ông đó thì sẽ không thể ở bên được, dù sao thì con gái bà luôn thích tự do, cảm thấy đàn ông là một cục nợ.
Bây giờ nó lại tình nguyện ở bên nhau, còn hòa thuận với bậc cha chú bên gia đình nhà chồng, điều đó cho thấy nó thực sự có ý định kết hôn với Tiêu Túc.
Chính vì vậy mà Đỗ Tiêu Vũ muốn dùng những lý do khác để giải thích rõ ràng cho Giang Tiểu Bạch.
Đáng tiếc con gái của bà lại không ngốc, lại có thể giải thích mọi chuyện rõ ràng như vậy.
Nghĩ đến đây, Đỗ Tiêu Vũ thở dài một hơi: “Haiz, con đoán được cả rồi, mẹ nói cái gì nữa cũng vô ích thôi.
Mặc dù Giang Tiểu Bạch biết là phỏng đoán của mình có lẽ là đúng, nhưng khi nghe lời thú nhận của Đỗ Tiêu Vũ, cô vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
Cô cắn môi dưới, có vẻ rất bực mình.
“Không phải con đã nói rồi sao, con không xem tử vi, tại sao mẹ không nghe lời con?”
“Không phải là mẹ suy nghĩ cho con sao? Chẳng lẽ mẹ còn có thể hại con à?”
“Nhưng mà con không cần!” Giang Tiểu Bạch hít một hơi, thổi tóc mái trên trán dựng đứng lên: “Con đã nói là bây giờ con không thích chuyện này, mẹ vẫn cứ đi, bây giờ thì tốt rồi, kết quả đi xem không hợp, mẹ lại bắt đầu lo lắng sợ hãi, thậm chí mẹ còn muốn thuyết phục con chia tay với anh ấy”
“Chuyện kiểu này, tin thì sẽ có, không tin thì sẽ chẳng có gì, hôm qua mẹ với mẹ nó đi hỏi mấy ông thầy bói, ai cũng đều nói xui. Nếu chỉ có một người nói thì mẹ sẽ không tin, nhưng mẹ hỏi đến mấy người, ai cũng đều nói giống nhau, sao mẹ có thể không lo lắng được?”
“Tất cả đều là bởi vì mẹ không nghe lời con. Nếu như mẹ bằng lòng nghe con thì loại chuyện thế này sẽ không xảy ral”
“Nhưng bây giờ đã xảy ra rồi, đã như thế rồi”
“Thế nên con mới hỏi tại sao mẹ không nghe lời con?”
Giang Tiểu Bạch thực sự có chút tức giận, rõ ràng cô đang yên lành yêu đương thì lại bị làm rối tung lên thế này.
“Trước đây con không muốn yêu, mẹ lại bắt con yêu đương, đến mức không dám về nhà, phải tự thuê nhà ở một mình, bây giờ con hẹn hò, mẹ lại bắt con phải chia tay anh ấy, mẹ à, mẹ thực sự muốn tốt cho con sao? Tại sao cuộc sống của con nhất định phải được diễn ra theo ý kiến của mẹ? Con không phải là một đứa trẻ, con là một người trưởng thành, con muốn tự mình quyết định cũng không được sao?”
Lần đầu tiên, đây là lân đầu tiên Giang Tiểu Bạch nói như vậy trước mặt Đỗ Tiêu Vũ.
Đỗ Tiêu Vũ cũng không ngờ Giang Tiểu Bạch trước mặt vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên nói nhiều như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.
“Tiểu Bạch, chỉ là mẹ…”
“Được rồi, mẹ đừng nói nữa” Giang Tiểu Bạch ngắt lời bà ấy, bởi vì vừa rồi cô đang xúc động nên hiện tại vẫn chưa bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu nói: “Vừa rồi là con sai, con nói chuyện hơi to tiếng, nhưng đó là lời thật lòng của con mẹ ạ. Con không muốn sống cuộc đời do mẹ lên kế hoạch, con muốn tự quyết định cuộc sống của mình. Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, con đều có thể tự mình chịu trách nhiệm. Còn về việc con có kết hôn với Tiêu Túc hay không, con là người có quyền quyết định. Nếu con không muốn lấy anh ấy thì mẹ có ép con cũng vô dụng, nếu con muốn lấy anh ấy thì thầy bói cũng không lay chuyển được con, cứ thế nhé.”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch trực tiếp cúp điện thoại.
“Alo, Tiểu Bạch, con nghe mẹ nói đã…”
Đỗ Tiêu Vũ muốn nói thêm gì đó, nhưng trong điện thoại đã báo bận, bà ấy nghe thấy âm báo bận thì bắt đầu hoảng sợ.
Con bé này, sao tự nhiên lại trở nên như vậy?
Đỗ Tiêu Vũ tiếp tục gọi điện cho Giang Tiểu Bạch, mà dường như Giang Tiểu Bạch biết trước bà ấy muốn làm gì nên đã tắt máy.
Cho nên lúc này Đỗ Tiêu Vũ hoàn toàn không tìm được Giang Tiểu Bạch.
Sau khi tắt máy, Giang Tiểu Bạch tùy ý ném điện thoại trở lại giường, sau đó tiếp tục nằm trên ban công, lúc trước nhìn ánh mặt trời đẹp như vậy, cô còn cảm thấy tâm trạng không tốt, muốn hẹn Đường Đường đi mua sắm.
Nhưng bây giờ cô không có tí hứng thú nào cả.
Thật sự làm cô tức muốn chết, đã nói là không đi xem tử vi, sao vẫn cứ đi xeml Quan trọng là kết quả đi xem không hợp, lúc này Giang Tiểu Bạch râu muốn chết, ngồi trên ban công một lúc rồi quay vào trong nhà.
Lúc này Tiêu Túc đã đi làm, không biết sau khi anh ấy biết chuyện này có nghĩ như mẹ cô không.
Ngay từ đầu anh ấy đã không thích bản thân mình như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch đột nhiên nghĩ, mẹ cô đi xem cùng mẹ của Tiêu Túc, bây giờ mẹ cô không muốn cô ở bên Tiêu Túc nữa, vậy Lương Nha Hòa mẹ của Tiêu Túc có nghĩ như vậy không?
Suy cho cùng, hầu hết những người lớn tuổi đều mê tín, vả lại họ đều mong tương lai con mình sau này sẽ sống tốt.
Vậy thì, Lương Nha Hòa đã gọi cho Tiêu Túc để nói về chuyện này chưa?