Ba ngày sau, Tiêu Túc đưa Giang Tiểu Bạch về nhà mẹ đẻ, sau khi ở một ngày, Tiêu Túc bèn dẫn Giang Tiểu Bạch bay ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.
Lần này bọn họ hưởng tuần trăng mặt không đăng kí theo đoàn, mà đi tự do, dù sao cân nhắc đến tính cách Giang Tiểu Bạch là khá tùy tiện, cho nên Tiêu Túc châm chước chỉ đặt vé máy bay trước, sau đó ngay cả vé về cũng không mua, tính đi chơi với cô cho đến lúc cô hài lòng mới thôi.
Tuy nói là đi hưởng tuần trăng mật, nhưng Giang Tiểu Bạch vẫn chịu khó mang theo máy tính bảng và laptop, lúc đi cũng đóng gói xong xuôi, Tiêu Túc ở bên cạnh nhìn cô mang hết những thứ này đi thì bèn hỏi thăm: “Mang thứ này đi làm gì?”
Giang Tiểu Bạch a một tiếng, giải thích nói: “Đây đều là mạch máu của em, khẳng định phải mang theo trong người”
“Mang theo thì em có thời gian dùng sao?”
Sau khi nói xong còn thấy cô vẫn luôn khom người bận rộn ở đó, Tiêu Túc chỉ có thể đưa tay xách cổ áo người nào đó lên, sau đó xách cô tới bên cạnh mình.
“Đừng vội, chúng ta vừa tới đây, làm quen hoàn cảnh xung quanh một chút, huống chi em ở trên máy bay vẫn luôn không ăn gì, bây giờ không đói à?”
Lúc đầu Giang Tiểu Bạch còn nóng lòng thu dọn hành lý của mình, bây giờ bị anh nói như vậy, phát hiện mình thật sự có hơi đói.
“Được”
Thế là Giang Tiểu Bạch tạm thời dọn đồ vào.
Sau đó Giang Tiểu Bạch lấy một cái váy bên trong vali ra, trực tiếp mặc vào.
Bởi vì trong nước có hơi lạnh, Giang Tiểu Bạch lại thích nơi có thời tiết ấm áp. Vì thế cuối cùng hai người đặt vé máy bay đi Thái Lan, dự định qua đó dạo một vòng.
Tiêu Túc thấy cô rốt cuộc không chơi máy tính của mình nữa, nhẹ thở ra, nhưng lúc thấy cô mặc váy đi ra, thì gương mặt nhanh chóng đen đi.
Tiêu Túc nghe thấy lời này không khỏi nhíu mày, lúc trước cô đi quán bar rõ ràng mặc áo T-shirt và quần cộc, không có dáng vẻ con gái chút nào, sao bây giờ lại mặc váy rồi?
Hơn nữa vừa tới đã bạo dạn như vậy, dây thắt sau lưng váy lộ ra một mảng da tuyết trắng bên ngoài, hơn nữa chiều dài váy còn chưa tới đầu gối.
Chuyện này đối với Tiêu Túc mà nói, anh hoàn toàn không chịu được.
“Không được, em không thể mặc như vậy ra ngoài.”
“Vì sao?” Giang Tiểu Bạch không thể tin trừng to mắt: “Anh sẽ không cảm thấy em mặc thành như vậy quá lộ liễu, cho nên mới không đồng ý chứ?”
Ngay lập tức bị cô nói trúng, lỗ tai Tiêu Túc ửng đỏ, không muốn thừa nhận nữa cũng chỉ có thể nói: “Không phải như vậy, mặt trời bên đây rất nóng, em mặc như vậy ra ngoài, cháy da thì làm sao?”
Nháy mắt Tiêu Túc không phản bác được, anh còn tưởng rằng Giang Tiểu Bạch sẽ bận tâm một chút, sau đó đổi một bộ váy ít nhất có tay áo, ai biết cô vậy mà lấy kem chống nắng ra.
Thấy sắc mặt anh không tốt lắm, Giang Tiểu Bạch bèn cầm kem chống nắng lắc lư trước mặt anh: “Anh đúng là đàn ông, có phải còn không biết đây là gì không?”
Tiêu Túc nhận lấy đồ trong tay cô, sau nhìn thoáng qua thì bỏ vào túi xách của mình, sau đó nói: “Biết rồi, mặc dù mang theo chống nắng, nhưng mặt trời bên này khác trong nước, em vẫn nên mặc vào chống nắng đi”
Anh nói xong, cũng mặc kệ Giang Tiểu Bạch có đồng ý hay không, anh bè lấy một bộ đồ chống nắng chuẩn bị cho Giang Tiểu Bạch mặc vào.
“Nói thật đi, có phải anh sợ em mặc như vầy đi ra ngoài người khác nhìn em đúng không, sau đó anh sẽ ghen?”
Nghe nói, lỗ tai Tiêu Túc ửng đỏ: “Không phải”
“Anh còn không thừa nhận?” Giang Tiểu Bạch cười lạnh hai tiếng: “Vậy thôi, anh đã không thừa nhận, vậy em sẽ không mặc”
Giang Tiểu Bạch trực tiếp quay người đi ra ngoài, vẻ mặt Tiêu Túc lạnh lão, lúc cô muốn rời khỏi, anh trói cánh tay nhỏ của cô lại, kéo cô lại.
“Được rồi, đừng quậy, em nói không sai, anh chính là không muốn để người khác thấy em mặc thành như vậy”
“Bây giờ cũng thời nào rồi? Còn nhiều nữ sinh mặc như vậy, huống chi em chẳng qua cảm thấy thời tiết bên đây khá nóng, mặc nhiều quá lỡ như bị cảm nắng thì sao? Em lại không phải cố ý mặc thành như vậy chi người bên ngoài nhìn, hơn nữa em cũng không lộ chỗ nào cả, nơi cần che cũng che rồi”
Nói thì nói thế, nhưng lúc ánh mắt Tiêu Túc rơi vào trên người Tiểu Bạch, bên ngoài lộ một mảng da lớn màu trắng, làn da cô vốn trắng, người ở Thái Lan làn da không được chói sáng, cứ đi ra như vậy không biết sẽ trêu chọc bao nhiêu ánh mắt.
Hay có lẽ chỉ là phán đoán của câu ấy, nhưng anh chính là không thích.
“Cho dù mặc như vậy cũng vẫn không được” Tiêu Túc nhếch môi mỏng, mắt sắc thâm trầm nhìn cô: “Lúc chúng ta mới quen, phong cách mặc quần áo của em không giống bây giờ, vì sao thay đổi lớn như thế?”
“Phong cách mặc đồ gì?” Giang Tiểu Bạch không nhịn được lườm anh một cái: “Em nào có phong cách mặc đồ gì? Em chẳng qua chỉ mặc quần áo nào dễ chịu thì em mặc thôi, nhưng trường hợp quan trọng sẽ chú ý một chút.”
“Đi thôi” Giang Tiểu Bạch kéo cánh tay anh, muốn kéo anh đi ra, Tiêu Túc lại đột nhiên đứng thẳng, sắc mặt tái xanh nói: “Không đi”
“Hả?”
Giang Tiểu Bạch còn chưa kịp hỏi anh sao vậy, cô đã bị chặn ngang bế lên, sau đó ném lên giường lớn mềm mại, theo sát là cơ thể Tiêu Túc đè xuống.
“Em đã mặc thành như vậy, vậy thì đừng đi đâu nữa, chúng ta dứt khoát ở lại đây chơi trò khác.”
Anh nói xong câu đó, hoàn toàn không cho Giang Tiểu Bạch cơ hội phản ứng, động tác cực nhanh khóa chặt môi cô.
Giang Tiểu Bạch muốn kháng nghị cũng không kịp, môi đôi mắt ướt mở ra giống như chuông đồng, vừa định nói gì đó, váy cô đã bị vén lên.
“AI Tiêu Túc, anh ngừng tay cho eml Em muốn ra ngoài, em thay đồ còn không được sao? Em không mặc chiếc váy này, anh buông tay cho em”
Hai người vốn đang củi khô nhóm lửa, lúc trước không có gì cũng thôi, nhưng một khi đến bên miệng, Tiêu Túc sao có thể tùy tiện để cô chạy mất?
“Muộn rồi, không có cơ hội”
“Tiêu Túc, cái tên khốn kiếp nhà „ anh.
Thế là ngày đầu tiên đến Thái Lan, cô trôi qua một ngày trong khách sạn.
Đợi đến tối, Giang Tiểu Bạch vốn cũng chẳng muốn xuống lầu ăn, trong khách sạn mặc dù có tiệc đứng, nhưng phải đi mới có thể ăn, Giang Tiểu Bạch không muốn cử động, Tiêu Túc chỉ có thể gọi phục vụ phòng.
Mãi đến khi đồ ăn bày trước mặt Giang Tiểu Bạch, cô mới chậm rãi bò dậy, nhưng khi cô muốn mặc váy vào, lại phán hiện thắt lưng váy kia đã bị xé rách.
Ha ha ha…
Giang Tiểu Bạch cười lạnh vài tiếng trong lòng, sau đó vò đống vải vụn kia ném vào mặt Tiêu Túc.
“Anh cố ý”
Anh chắc chắn cố ý làm hỏng váy, để cô không mặc ra ngoài được nữa.