Một bóng dáng nho nhỏ tựa ở trước cổng nhìn anh với vẻ khó chịu, sau đó dùng lời nói để chặn đường của anh.
“Ba, ba thật sự là một người chuyên theo đuôi, rõ ràng có cuộc họp nhưng không lo họp cho đàng hoàng mà đi theo tới đây.”
Người nói chuyện chính là Đậu Nhỏ.
Mặc dù cậu bé cao lớn nhưng cậu bé vừa cao vừa gầy, nếu như so với Dạ Mạc Thâm thì vẫn quá thấp, Đậu Nhỏ không phục điểm này nhất nên cậu bé chắc chắn phải ăn nhiều cơm và vận động nhiều hơn, chờ sau này trưởng thành chắc chắn phải cao hơn Dạ Mạc Thâm một cái đầu.
Nghe vậy khóe môi Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch, đi đến trước mặt cậu bé vươn tay xoa đầu của cậu bé.
Đậu Nhỏ không phục, giấy dụa muốn thoát khỏi bàn tay lớn của anh, thế nhưng sức lực của một đứa bé làm sao có thể địch nổi một người lớn chứ?
Cho nên Đậu Nhỏ chỉ có thể bị Dạ Mạc Thâm áp chế.
Nhìn dáng vẻ cậu bé giãy dụa ở dưới tay của mình nhưng vẫn không thể thoát được, Dạ Mạc Thâm không khỏi cảm thấy buồn cười nên cười nhạo cậu bé: “Ngay cả lòng bàn tay cũng không thoát được mà còn dám nói chuyện với ba của con như vậy sao?”
A a tức chết cậu bé!
Đậu Nhỏ bực tức trừng mắt nhìn Dạ Mạc Thâm, sau đó đột nhiên la lên: “Mẹ nhanh nhìn đi, ba bắt nạt con”
Nghe thấy cậu bé kêu mẹ tốc độ Dạ Mạc Thâm thu tay lại còn nhanh hơn cả chớp giật, hơn nữa cũng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, giống như người trước đó ngang ngược áp chế con trai hoàn toàn không phải là anh.
Mà Đậu Nhỏ nhân lúc Dạ Mạc Thâm buông tay ra xoay người bỏ chạy.
Dạ Mạc Thâm định thần nhìn lại, làm gì có bóng dáng của Hàn Mộc Tử chứ, mà cậu bé ở trước mắt đã chuồn mất từ lâu rồi.
A, thật sự là xảo quyệt kinh khủng.
Đây là con trai của Dạ Mạc Thâm anh sao? Ngoại trừ khuôn mặt kia làm gì có chỗ nào giống anh chứ, tuổi còn nhỏ mà đã có tâm cơ sâu như vậy, còn vọng tưởng tranh giành người phụ nữ của anh.
Xem ra anh cần phải suy nghĩ chọn đối tượng kết hôn sau này cho Đậu Nhỏ, để cậu bé đồn tinh lực trên người phụ nữ của bản thân chứ đừng cứ mãi tranh giành người phụ nữ của anh.
Sau khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm xuất hiện Tiểu Nhan lập tức cảm thấy vui mừng, may mắn mẹ của cô đã nhắc nhở nếu không bữa trưa thực sự sẽ không đủ ăn.
Chỉ có điều cô vẫn rất ngạc nhiên, không phải Mộc Tử nói anh phải họp sao kết quả anh vẫn chạy tới, quả nhiên thật sự rất dính Mộc Tử.
Nhìn đám người giống như thiên thần ở trong nhà của mình, hơn nữa mình cũng đã kết hôn với Hàn Thanh lại còn mọc ra một cặp sinh đôi.
Tất cả đều tuyệt đẹp đến nỗi không giống thật.
Bởi vì cô ấy chưa từng nghĩ mình sẽ ở cùng với những người này, thậm chí còn trở thành người nhà.
Sau khi Đậu Nhỏ đi vào thì ngồi sát ở bên cạnh Hàn Mộc Tử ôm cánh tay của cô lộ ra vẻ ai oán nói gì đó, mà Dạ Mạc Thâm ở sau lưng đi tới với khuôn mặt bình tĩnh, không đợi Đậu Nhỏ nói hết lời đã xách cổ áo của cậu bé lên, sau đó đặt xuống chỗ ngồi ở bên cạnh.
Sau đó Dạ Mạc Thâm chiếm đoạt chỗ mà Đậu Nhỏ vừa ngồi.
Nhìn thấy cảnh này Tiểu Nhan quả thực là dở khóc dở cười.
Thậm chí cô ấy còn đang suy nghĩ sau này khi hai đứa con trai của mình trưởng thành, Hàn Thanh có giống như Dạ Mạc Thâm hay không? Nhưng mà ngẫm lại hẳn là sẽ không bởi vì tính khí của Hàn Thanh tương đối hướng nội, mặc dù sau khi hai người ở bên nhau người đàn ông này đã thay đổi rất nhiều nhưng bản tính của con người bình thường sẽ không thay đổi.
Cho dù có thay đổi cũng sẽ không quá đáng.
Cho nên Hàn Thanh hẳn là sẽ không trở nên như vậy.
Sau khi Đậu Nhỏ bị xách ra thì tức giận đến nỗi khoanh hai tay, buồn bực đến nỗi không muốn nói chuyện, cậu bé phải tìm cách quay lại vào buổi tối.
Mà Hàn Mộc Tử giống như đã lười quan tâm đến cuộc chiến giữa hai ba con, dù sao thì thời gian dài như vậy hai người Dạ Mạc Thâm và Đậu Nhỏ cạnh tranh háo thắng là chuyện bình thường, cho nên vừa rồi cô vờ như không nhìn thấy và không biết động tác của Dạ Mạc Thâm.
Dù sao Hàn Mộc Tử biết không lâu sau Đậu Nhỏ khẳng định sẽ quay trở về, sau đó hai cha con cứ tiếp tục tính đi tính lại như vậy.
Quá khôn khéo cũng không phải là chuyện gì tốt.
Hàn Mộc Tử yên lặng ôm chặt Giá Đỗ Nhỏ ở trong ngực, đột nhiên cảm thấy con gái ngốc nghếch cũng rất đáng yêu.
Đợi sau khi Hàn Thanh tan làm trở về nhìn thấy một đống người ngồi ở trong nhà rất náo nhiệt, có vợ con của mình, em gái của mình còn có em rể và con của họ đều ở đây.
“Anh, anh về rồi.”
“Cậu” Đậu Nhỏ và Giá Đỗ Nhỏ kêu lên.
Sự lạnh lùng trong mắt Hàn Thanh đã thay bằng sự mềm mại, gật đầu ừ một tiếng sau đó anh đối đầu với ánh mắt của Dạ Mạc Thâm.
Giữa đàn ông không dính nhau và cười nói giống như phụ nữ, cộng với tính khí của hai người này đều tương đối lạnh lùng, nếu như là người bình thường Dạ Mạc Thâm thật sự không muốn phản ứng, nhưng đó lại là anh của vợ mình anh vợ của anh cho nên hai người gật đầu xem như chào hỏi.
Hàn Thanh cởi áo khoác rửa tay sau đó ngồi xuống ở bên cạnh Tiểu Nhan.
“Mẹ đâu rồi?”
Không nhìn thấy bóng dáng của La Tuệ Mỹ cho nên Hàn Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ, trước đó lúc gọi điện thoại hình như anh nghe thấy giọng của La Tuệ Mỹ ở trong điện thoại.
Tiểu Nhan muốn đứng dậy xới cơm cho anh ấy, Hàn Thanh lại nhận cái bát ở trong tay cô rồi tự xới cơm cho mình, đợi sau khi anh ấy trở về Tiểu Nhan mới giải thích: “Vừa rồi trong tiệm gọi điện thoại tới nói trong tiệm có việc cần xử lý, mẹ không yên lòng cho nên cũng không ở lại ăn cơm trưa, vừa rồi mẹ cũng đã gửi tin nhắn cho em bảo hôm nay mẹ sẽ ăn trưa ở trong tiệm”
“Ừ” Hàn Thanh gật đầu sau đó nhìn vê phía Hàn Mộc Tử ngồi ở phía đối diện thì phát hiện sắc mặt của cô nhuận đỏ, rõ ràng được nuôi rất khá nên cảm thấy hài lòng với Dạ Mạc Thâm hơn nhiều.
“Xem ra em rể đối với em gái tôi rất tốt, sắc mặt của con bé rất tốt”
Nghe vậy Dạ Mạc Thâm cong lông mày đưa tay ôm Hàn Mộc Tử vào trong lòng, sau đó nói ở bên tai cô: “Vợ à em có nghe thấy không? Anh của em nói anh nuôi em rất tốt”
Hàn Mộc Tử không ngờ anh cứ như vậy ôm mình ở trước mặt tất cả mọi người, mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ tình cảm của họ rất tốt, nhưng mà cũng không thể như vậy, thật là xấu hổ.
Nghĩ tới đây Hàn Mộc Tử vừa đưa tay đẩy anh vừa khẽ nói: “Đừng như vậy, chúng ta đang ở bên ngoài đấy”
Dạ Mạc Thâm cúi người trực tiếp hôn lên trên mặt cô: “Được, vậy buổi tối về nhà lại ôm tiếp”
Nghe vậy khóe miệng Hàn Mộc Tử không nhịn được co quắp, người này không thể thận trọng một chút sao?
Nhưng mà Hàn Thanh không cảm thấy xấu hổ, trái lại nhìn Dạ Mạc Thâm rất vừa mắt.
Em rể của anh ấy thật sự cần phải có khí chất như vậy, không sợ ánh mắt của người bên ngoài, nếu như cái gì cũng sợ hãi, bận tâm vậy thì người tủi thân sẽ là em gái của mình.
Dạ Mạc Thâm như vậy trái lại rất tốt.
Sau khi ăn cơm trưa Hàn Mộc Tử còn muốn ở bên cặp sinh đôi kia nhiều một chút, kết quả lại bị Dạ Mạc Thâm trực tiếp dẫn đi, sau đó Đậu Nhỏ bị bỏ lại.
Trên đường trở về Dạ Mạc Thâm nhìn Hàn Mộc Tử với vẻ nghiêm túc nói.
“Em có cảm thấy con trai của chúng ta đã trưởng thành rồi không”