Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1502: Không được cắn móng tay



“A a?”

Đường Viên Viên tưởng là mình nghe nhầm, tại sao anh lại hỏi mình muốn bao nhiêu chứ?

“Chẳng lẽ anh định mua cho em hả?”

“Không muốn à?”

“Nhưng mà… Đường Viên Viên hơi bối rối cắn móng tay của mình, tội nghiệp nói: “Anh chỉ đồng ý mua sô cô la cho em thôi mà. Em thích kẹo đường, nhưng mà em cũng thích sô cô la. “

Quan trọng nhất là cô bé không biết mình phải chọn cái nào.

Nếu cô bé mua kẹo đường, hẳn anh sẽ không mua sô cô la cho cô bé nữa.

Dáng vẻ bối rối của cô bị Hàn Diệc Thù nhìn thấu, cô nhóc này suy nghĩ gì cũng viết ra ở trong mắt. Anh nhét mấy bì kẹo đường vào trong tay của cô bé: “Vậy mua sô cô la kẹo đường mỗi thứ một loại, với lại…

Anh kéo tay Đường Viên Viên xuống, dạy cô bé: “Không được cắn ngón tay, như vậy không được vệ sinh.”

“Dạ dạ.” Đường Viên Viên lập tức căng thẳng rụt tay lại, nghiêm túc đứng vững, dáng vẻ ngoan ngoãn tội nghiệp: “Anh ơi em sai rồi, lân sau sẽ em sẽ không làm như vậy nữa.

Bởi vì Hàn Diệc Thù mua kẹo đường cho cô, lại còn mua sô cô la, cho nên ánh mắt cô bé nhìn anh cứ như nhìn thiên thần giáng thế.

Hàn Diệc Thù dẫn theo một cô bé thấp hơn mình rất nhiều, đột nhiên đề nghị: “Em có muốn chơi trò chơi không?”

Đường Viên Viên lập tức thể hiện ra dáng vẻ vừa tò mò vừa phấn khích, khóe môi của Hàn Diệc Thù không khỏi cong lên: “Anh dẫn em đi chơi”

Đường Viên Viên rất cảm động, tại sao anh ấy lại tốt như vậy, vừa mua kẹo đường vừa mua sô cô la cho bé, còn dẫn cô bé đi chơi trò chơi.

Cô bé cảm động ôm lấy cánh tay của Hàn Diệc Thù, dựa cả người vào cậu bé.

“Cảm ơn anh”

Đường Viên Viên nói giọng mềm mại nhẹ nhàng.

Sau đó Hàn Diệc Thù dẫn cô bé đi chơi một lúc lâu. Lát xe ở bên ngoài chờ thật lâu mà vẫn chưa nhìn thấy hai người bọn họ ra, sốt ruột nghĩ không biết có phải đã xảy ra chuyện rồi không, vào lúc anh ta đang chuẩn bị đi vào trong tìm thì Hàn Mộc Tử đã gọi điện thoại tới.

“Cô chủ, tôi đây, cậu chủ nhỏ đang ở đây, cậu bé nói muốn mua sô cô la.



Vâng, đã vào trong cửa hàng, nhưng lâu lắm rồi vẫn chưa ra”

Ban đầu Hàn Mộc Tử định để cho hai đứa ở chung một chút, ai mà biết quay đầu ra đã không thấy tăm hơi bóng dáng hai đứa đâu, sau đó hỏi một chút mới biết Hàn Diệc Thù đã dẫn theo Đường Viên Viên đi ra ngoài.

Cô lập tức trở nên sốt ruột, bình thường quên con mình thì thôi, sao quên cả con gái người ta được, thế là cô liền lập tức gọi điện thoại cho lái xe.

Nghe thấy lái xe nói Hàn Diệc Thù dẫn cô bé đi vào trong cửa hàng, cô vẫn rất nóng nảy: “Cửa hàng nhiều người rất loạn, mặc dù Hàn Diệc Thù thông minh thật nhưng dù sao vẫn chỉ là hai đứa trẻ, lại thêm Viên Viên…”

Nếu thật sự gặp chuyện gì, cô bé chân ngắn bé nhỏ kia có thể chạy đi đâu được đây?

Cho nên Hàn Mộc Tử vẫn rất lo lắng, mà lái xe cũng nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của cô bèn nói ngay: “Cô chủ đừng lo lắng, cậu chủ thông minh lanh lợi như thế, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ tôi lập tức đi vào trong trung tâm thương mại tìm bọn họ đây.

“Ừm”

Cúp điện thoại xong, lái xe chuẩn bị đi vào trong tìm người.

Sau khi đi mấy bước anh ta lại dừng lại, bởi vì đã nhìn thấy Hàn Diệc Thù đi ra, có điều lần này không phải là hai người đi ra.

Đường Viên Viên không biết tại sao đã ngủ thiếp đi, ghé vào lưng Hàn Diệc Thù ngủ, tay nhỏ mập mạp ôm cổ Hàn Diệc Thù, ghé vào trên lưng của cậu bé ngủ cực kỳ ngon.

Mặc dù cõng theo cả một cô bé trên người nhưng bước chân của thiếu niên nho nhỏ vẫn ổn định, không hề lay động chút nào.

Lái xe bước nhanh ra phía trước, muốn nói gì đó nhưng Hàn Diệc Thù lại đưa tay bảo anh ta im lặng, thế là lái xe đành phải ngậm miệng lại, sau đó bảo anh ta mở cửa xe.

Sau khi cho Đường Viên Viên ngồi về chỗ xong, xe mới lái về phía biệt thự Hải Giang.

Vào buổi tối, Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Đường dẫn con của mình tới đón Đường Viên Viên. Lúc tiến vào vợ chồng hai người có vẻ hơi căng thẳng, tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.

Mặc dù Tập đoàn nhà họ Đường bọn họ là một tập đoàn, kiếm cũng được nhiều tiền, nhưng nếu so với Tập đoàn nhà họ Dạ thì thật sự không đủ để nhìn.

Ban đầu hai vợ chồng thấy Dạ Mạc Thâm đến tìm Đường Viên Viên, nói định cho hai đứa trẻ làm quen với nhau, hai người vô cùng kinh ngạc. Vợ của tổng giám đốc Đường thậm chí còn cảm thấy đây là một âm mưu nào đó.

Nhưng sau khi đã hiểu rõ về nhân phẩm của vợ chồng Dạ Mạc Thâm, vợ chồng của bọn họ bắt đầu an tâm.

Chỉ là tối nay Đường Viên Viên về trễ quá, cho nên vợ chồng hai người liền gọi điện thoại tự mình đến đón.

Tiến vào trong biệt thự Hải Giang, vợ chồng hai người chỉ có thể cảm thán, sự nghèo khó thật sự có thể hạn chế sức tưởng tượng của con người, dù sao một biệt thự ven biển giống như biệt thự Hải Giang này e là chỉ có nhà họ Dạ mới làm được.



Trước kia vợ chồng Tập đoàn nhà họ Đường chưa hề nghĩ đến một ngày có thể kết giao với Tập đoàn nhà họ Dạ, chỉ muốn lui tới một chút trên phương diện làm ăn thôi là đã tốt lắm rồi, cho nên vào lúc hôm nay Dạ Mạc Thâm đi tìm anh ta, anh ta kích động VÔ cùng.

“Nhà này đúng là không tâm thường” Tổng giám đốc Đường kéo vợ mình nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy, mấy vật trang trí này rất đắt tiền, không biết Viên Viên của chúng ta có thể đắc tội với nhà người ta không nhỉ? Nếu đắc tội với người ta, đến lúc đó…” Nói đến đây, vợ của Tổng giám đốc Đường hơi run sợ trong lòng.

“Không đâu.

Tổng giám đốc Đường khoát khoát tay: “Viên Viên của chúng ta chỉ là một đứa thích ăn quà vặt, chỉ hơi thích ăn một chút thôi, bình thường rất lễ phép, em đã dạy nó rất tốt.”

Nói cũng đúng, lúc này vợ của Tổng giám đốc Đường hạ quyết tâm.

Sau đó vợ chồng hai người đi vào đón Đường Viên Viên. Hàn Mộc Tử tự mình ra tiếp, cô ăn mặc tùy ý, trên người chỉ mặc một bộ đồ ở nhà đắt tiền màu xám trắng nhạt, tóc dài đến eo rất dịu dàng.

Chỉ liếc mắt một cái thôi mà vợ của Tổng giám đốc Đường cũng hơi ngơ ngẩn, không ngờ rằng vợ của anh Dạ lại đẹp như vậy.

Thấy cô ấy nhìn mình chằm chằm, Hàn Mộc Tử ngại ngùng xoa lên mặt mình: “Ngại quá, khi nãy tôi đi gấp, có phải trên mặt tôi có gì không?”

Nghe nói thế, vợ của Tổng giám đốc Đường mới kịp phản ứng, nhanh chóng khoát tay nói: “Không có không có, bà Dạ đẹp quá, tôi nhìn thất cả thần luôn”

Hàn Mộc Tử không ngờ rằng cô ấy thất thần vì chuyện này, đã lâu rồi cô không được ai khen, cho nên lúc này nghe thấy có người khen cô thì tâm trạng của cô rất vui, vui vẻ cong khóe môi lên.

“Bà chủ Đường khách sáo quá, cô cũng rất xinh đẹp.”

Đối với lời khen hào phóng tự nhiên của Hàn Mộc Tử, vợ của Tổng giám đốc Đường lộ ra vẻ ngại ngùng, đại khái là bởi vì đây là nhà họ Dạ.

“Sao thế được chứ? Tôi không so sánh nổi với bà chủ Dạ đâu, hôm nay Viên Viên có làm phiên mọi người không? Đứa nhỏ này hơi tham ăn một chút.

Nói đến đây, Vợ của Tổng giám đốc Đường lại ngại ngùng cười.

Lúc này, một tiếng nói dịu dàng đột nhiên truyền tới.

“Ba, mẹ”

Đường Viên Viên xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, nện bước chân nhỏ tròn trịa ngắn ngủn đi về phía bên này.

Vừa nhìn thấy ánh mắt kia và động tác của cô bé, bà chủ Đường lập tức biết ngay Đường Viên Viên ngủ thiếp đi ở trong nhà người ta, càng thêm lúng túng: “Viên Viên, con bé này, sao lại ngủ ở trong nhà người ta chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.