Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1573



Chương 1573: Lừa dối

Đường Viên Viên không trả lời, chỉ chép chép miệng. – Một lát sau, Chung Sở Phong lấy từ trong túi ra một lọ sữa chua hoàng đào đưa cho Đường Viên Viên.

“Đồ không có lương tâm, anh cố ý chạy thật xa đến đưa sữa chua cho em, thế mà em đối xử với anh như vậy à?”

Nhìn thấy sữa chua hoàng đào, mắt Đường Viên Viên lập tức sáng rực: “Cảm ơn anh Sở Phong.”

Chung Sở Phong mở nắp cho cô bé, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, Mạnh Khả Phi nghĩ một lúc rồi đứng lên, nói: “Viên Viên, tớ đi tìm một ít tài liệu, để anh Sở Phong ngồi ở đây cùng cậu một lát nhé “

“Ồ được rồi, vậy cậu đi nhanh về nhanh”

2ừ Sau khi Mạnh Khả Phi rời đi, khoé môi tươi cười của Chung Sở Phong sâu thêm mấy phần, cậu nhìn sang Đường Viện Viên đang nằm gục xuống bàn như không còn sức sống.

“Làm sao vậy? Hình như em không được vui?”

Chung Sở Phong người cao chân dài, hai chân đặt trên mặt đất gần như là hết chỗ để, cậu chỉ có thể duỗi ra ngoài, sau đó nửa nằm xuống nhìn Đường Viên Viên.

“Không phải.”

Đường Viên Viên vừa uống sữa chua hoàng đào vừa lắc đầu: “Không có gì không vui cả”

“Thật sao? Vậy tại sao anh Sở Phong lại cảm thấy hình như em không vui như mọi khi nhỉ?”

Nói xong, Chung Sở Phong dang tay xoa xoa đầu Đường Viên Viên: “Tối nay có muốn anh Sở Phong dẫn em đi ăn thịt nướng không?”

Nghe thấy hai chữ thịt nướng, ánh mắt Đường Viên Viên lại sáng rực lên, câu tiếp theo chính là: “Vậy đi cùng anh trai có được không?”

“Ôi Viên Viên, tại sao trong đầu em toàn là anh trai em thế, anh của em bận như vậy, sao mà giống anh Sở Phong được?”

“Anh trai rất bận sao?”

Sở Phong cười xấu xa nói: “Đúng vậy, anh ấy còn phải bận đối phó với những bạn gái thích anh ấy, bé Viên Viên, em đi ăn thịt nướng với anh Sở Phong đi, đừng làm phiền anh trai em”

Nghe xong, động tác uống sữa chua của Đường Viên Viên dừng lại, đôi mắt trong trẻo loé lên một tia kỳ quái: “Là cái chị mà em đã gặp trong tiệc sinh nhật sao?”

Không biết tại sao Đường Viên Viên lại cảm thấy như tấm lòng tốt bụng của mình như bị ngăn chặn lại, buổi sáng lúc mới tỉnh dậy cô bé cũng có loại cảm giác như thế này. t “Còn nhiều hơn cơ” Giọng điệu của Chung Sở Phong tràn đầy ác ý: “Một người thì sao mà đủ được? Con gái thích anh trai em có khá nhiều đấy, đó chỉ là một trong số đấy thôi”

“Vậy á, nhiều thế sao?” Đường Viên Viên trợn hai mắt, không thể tin nổi hỏi: “Có lẽ hơn cả mười người sao?”

“Còn hơn nữa cơ” Cậu lắc đầu, miệng lẩm bẩm đếm: “Cụ thể thì anh chưa tính bao giờ, nhưng 80% bạn nữ trong trường đều thích anh trai em, ngoài trong trường ra thì còn có các trường bên cạnh, ở đâu cũng có bạn nữ đến tặng chocolate và bánh ngọt cho anh trai em”

“Đến tặng chocolate và bánh ngọt á?”

“Ừ, đây là thứ mà con gái thường tặng khi tỏ tình, còn có một số tự làm ít bánh quy, món ăn thổ lộ tình cảm lúc nào cũng có hết” – Nói xong, Chung Sở Phong chép một tiếng: “Cậu ta được chào đón như vậy, thật là hâm mộ muốn chết”

“Không có ai thích anh Sở Phong sao?”

“Đúng vậy: Chung Sở Phong nằm xuống trước mặt Đường Viên Viên, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Dưới quầng sáng của anh trai em thì làm gì có ai để ý đến anh, có phải Viên Viên cũng thấy như vậy không, lúc nào em cũng chỉ hỏi về anh trai em,anh Sở Phong đứng trước mặt em mà em lại hỏi về anh trai em. Haiz, thật là làm cho anh Sở Phong tổn thương ghê”

Những lời này của cậu vô cùng tình thâm ý thiết, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt chán nản, Đường Viên Viên ngây thơ lập tức tin là thật, tưởng cậu thật sự đau lòng nên vội vàng đưa tay võ võ tay cậu: “Anh Sở Phong đừng có buồn, sau này em sẽ không hỏi anh nữa”

“Thật sao?” Chung Sở Phong vẫn tỏ vẻ tội nghiệp như cũ: “Vậy sau này mỗi ngày anh Sở Phong đều mang sữa chua choem, em sẽ không đi tìm anh trai nữa sao?”

Mặc dù trong lòng có chút bối rối nhưng Đường Viện Viện lại cảm thấy có lẽ đây là chuyện bình thường, có điều đến bây giờ cô bé vẫn chưa từng nghĩ tới rằng anh trai lớn hơn cô bé mấy tuổi, tìm bạn gái cũng là một chuyện rất bình thường mà đúng không?

Nếu như anh trai đã bận rộn thì… Cô bé nên ngoan ngoãn thì hơn.

Nghĩ vậy, Đường Viên Viên gật gật đầu.

“Ừm, anh Sở Phong yên tâm, sau này em sẽ không hỏi anh Sở Phong nữa”

Chung Sở Phong không ngờ mình mới nói mấy câu mà Đường Viên Viên đã đau lòng cho mình rồi, cậu lại càng thảm thiết hơn: “Vậy tối nay em có đi ăn thịt nướng cùng anh Sở Phong không? Thịt nướng đó, ăn xong anh Sở Phong sẽ đưa em về trường học.”

“Được” Đường Viên Viên gật gật đầu, sau đó nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Em có thể đưa Khả Phi đi cùng được không?”

“Được chứ, có thể, cùng đi luôn đi, nếu bạn cùng phòng của em muốn đến thì cùng đến đi”

Chỉ cần cô nhóc này đồng ý đi cùng cậu, đừng xấu hổ là được, còn bao nhiêu người đến cũng không quan trọng, cậu muốn phủi phủi mặt trước mặt cô nhóc này, tốt nhất là phải rèn thành thói quen.

Cậu và Uất Trì Diệc Thù không giống nhau, cậu đến sau còn Uất Tủ Diệc Thù lớn lên cùng cô bé, chiều chuộng cô bé như vậy, lúc nào cũng muốn Đường Viên Viên quen với mình cũng là một chuyện không hề đơn giản.

Cho nên Chung Sở Phong đã làm xong công tác chuẩn bị cho một cuộc kháng chiến lâu dài, cậu đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.

“Được”

“Cứ quyết định như vậy đi, tối nay sau khi em tan học anh Sở Phong sẽ đến đón em”

“Ừm, tạm biệt anh Sở Phong”

Sau khi Chung Sở Phong rời đi, Mạnh Khả Phi nhanh chóng quay lại, nhưng hai tay cô bé trống rỗng khiến cho Đường Viên Viên hơi nghỉ ngờ.

“Khả Phi, không phải cậu bảo đi tìm tài liệu à?”

Nghe vậy, Mạnh Khả Phi hơi xấu hổ, chỉ có thể khô khan nói: “À, phải đi tìm tài liệu nhưng tớ lại phát hiện ra mình đã xem qua những tài liệu đó rồi, nên tớ định qua thư viện xem một lát”

“Có cần tớ đi cùng cậu không?”

“Không cần đâu, hôm khác đi cũng được, cũng không cần phải dùng vội lắm.”

Sau đó Mạnh Khả Phi ngồi xuống cạnh cô bé, mở sách ra, lại không nhịn được tò mò hỏi cô bé.

“Đúng rồi, anh Sở Phong tìm cậu có chuyện gì v ậy?”

Nhắc đến chuyện này, Đường Viên Viên liền nghĩ đến chuyện buổi tối đi ăn thịt nướng, vì thế kể lại cho Mạnh Khả Phi nghe.

“Tớ đồng ý buổi tối đi ăn thịt nướng cùng anh Sở Phong, anh Sở Phong còn nói với tớ là đưa cậu đi cùng; cậu sẽ đi cùng bọn tớ chứ?” Nghe vậy, Mạnh Khả Phi a một tiếng, sau đó lộ ra vẻ mặt thật có lõi.

“Xin lỗi nha Viên Viên, buổi tối tớ phải đi ôn bài nên có lẽ sẽ không đi được đâu; hay cậu cứ đi một mình đi? Cậu ăn hộ tớ là được.”

“Phải ôn bài sao?” Vẻ mặt Đường Viên Viên thất vọng: “Đã bao lâu rồi, sao cậu vẫn phải ôn bài chứ, cậu không thấy như thế rất mệt à?”

“Không mệt đâu, tớ muốn học thật giỏi để lấy học bổng.”

“Học bổng?” Đường Viên Viên suy nghĩ một lát, học bổng chính là tiền đó, vậy nên cô bé kéo Mạnh Khả Phi, nhỏ giọng nói: “Hay là không cân học bổng nữa, tớ bảo mẹ tớ cho tớ tiền, đến lúc đó tớ sẽ đưa tiền học bổng cho cậu.”

Lời này khiến cho sắc mặt của Mạnh Khả Phi trắng bệch, nhất thời nói không nên lời.

“Viên Viên, cậu..” ˆ “Được chứ? Như thế thì cậu cũng không phải vất vả ồn bài như vậy nữa, cậu xem tối muộn cậu mới đi ngủ, ban ngày lại phải dậy sớm như thế, vậy sẽ mệt đến chết đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.