Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1575



Chương 1575: Khi ăn uống không bàn luận, khi đi ngủ cũng không nói chuyện

Chung Sở Phong vô cùng có ý muốn mắng chửi ở giữa đường phố, nhưng vẫn nhẫn nhịn được.

Cậu ta nhìn Đường Viên Viên một chút, sau đó khẽ nói: “Anh Sở Phong ra ngoài nhận điện thoại một chút rồi lập tức quay lại nha”

Sau đó liền trực tiếp đứng dậy đi ra, cũng không nói cho Đường Viên Viên biết đến cùng có phải anh trai của cô gọi điện thoại đến hay không.

Đường Viên Viên hơi thất vọng, đành phải ghé lên mặt bàn chờ đợi.

Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ ở bên cạnh cũng không dễ dàng buông tha như vậy, hai người dùng sức đẩy Đường Viên Viên.

“Viên Viên, nhất định là anh trai của cậu gọi điện thoại tới, cậu nhanh đến gọi một tiếng, kêu anh trai của cậu đến đây ăn thịt nướng đi”

“Đúng vậy, nhất định là anh trai của cậu gọi điện thoại tới.

Cái phản ứng quá kích động này khiến Đường Viên Viên nghi ngờ không thôi: “Làm sao các cậu biết?”

“Đương nhiên là biết rồi, đây chính là kinh nghiệm từ những cuộc nói chuyện trước nha, nếu không phải anh trai của cậu gọi điện thoại tới, tại sao anh ấy phải ra bên ngoài tiếp chứ, trực tiếp nhận ở đây là được rồi”

“Đúng thế”

“Thế nhưng, cho dù đúng là anh trai tớ gọi điện thoại tới, anh Sở Phong cũng không cần thiết phải ra ngoài nhận điện thoại mà, tại sao anh ấy lại muốn ra bên ngoài nhỉ?”

Đường Viên Viên thực sự không nghĩ ra, cái này giống như không có gì đi? Ngu ngốc, bởi vì Chung Sở Phong thích cô đó, cái này cũng không nhìn ra, quả thực là độ óe heo..Trong lòng Trương Hiểu Lộ hung hăng mắng một câu, nhưng trên mặt nửa tịa biểu cảm cũng khôn có, chỉ làm bộ thần bí nói: “Dù sao thì tớ cũng biết, tin hay không thì tùy cậu”

Viên Nguyệt Hàn nhỏ giọng nhắc nhở: “Thật ra cậu không cần phải để ý có phải là anh trai của cậu gọi điện thoại đến hay không, cậu chỉ cần tùy tiện hồ một tiếng, không phải thì thôi, nếu như vậy, chẳng phải anh trai của cậu sẽ biết cậu ở chỗ này sao?”

“Không sai, hẳn là khi anh ấy nghe thấy giọng nói của cậu thì sẽ đến tìm cậu đi? Cậu không hi vọng anh trai của cậu đến tìm sao?”

Hi vọng chứ.

Trong đầu Đường Viên Viên chỉ còn lại ba chữ này, về sau cô cấp tốc đứng dậy chạy ra bên ngoài, trông thấy Chung Sở Phong đứng ở nơi đó gọi điện thoại.

“Anh Thù, em tự mình ra ngoài một lần thì làm sao hả? Em còn phải báo cáo hành động với anh sao?”

“Không phải, tớ ra ngoài ăn một chút gì đó, ăn xong sẽ lập tức trở về.”

“Anh Sở Phong, là anh trai của em gọi điện thoại tới sao?”

Nghe thấy một tiếng này, Chung Sở Phong lập tức cảm thấy, xong rồi, cậu ta giải thích rõ ràng hơn nửa ngày, mà tối về còn bị anh Thù đánh chết!

“Chung Sở Phong?”

Quả nhiên, giọng nói của Uất Trì Diệc Thù chìm đi mấy phần, gọi tên đầy đủ của cậu: Chung Sở Phong chỉ cảm thấy xong đời, không dám nói tiếp. — “Địa chỉ”. ị T “Biết rồi, tớ lập tức chia sẻ định vị cho cậu”

Sau khi cúp điện thoại, Chung Sở Phong lập tức chia sẻ định vị cho Uất Trì Diệc Thù, sau đó cúi người xuống nhìn Đường Viên Viên: “Tổ tông ơi, tổ tông à, anh chỉ ra nhận một cuộc điện thoại, em không thể không ra được sao?”

Ngữ điệu của cậu ta có chút gấp gáp, lại có chút bất đắc dĩ.

Chờ anh Thù đến, trong mắt của tiểu tổ tông này còn có chỗ cho mình sao?

Đường Viên Viên méo méo miệng, nhỏ giọng nói: “Em chỉ hỏi một chút thôi mà, anh Sở Phong tức giận sao?”

“Anh nào dám giận em chứ? Haizz, đi thôi, đi vào trước, tối nạy anh trai của em sẽ đến.”

Quả thật Chung Sở Phong rất phiên muộn, nhưng còn chưa đến mức nổi giận, lần này không được thì thôi, dù sao cũng đánh lâu dài mà, tương lai còn nhiều năm, cũng không thể vì cái nhất thời mà nóng lòng.

Huống hồ cô còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nếu như ở thời điểm này Chung Sở Phong thổ lộ cái gì đó với cô, vậy thì còn không bằng cả cầm thú. Mặc dù, có lẽ những học sinh cấp ba khác đã sớm yêu đương, dù sao bây giờ trẻ con đều trưởng thành từ rất sớm, thế nhưng Đường Viên Viên lại được bao bọc quá tốt, tâm trí vô cùng ngây thơ,cho nên Chung Sở Phong không thể thổ lộ cái gì với cô trong khi cô còn chẳng hiểu rõ tình cảm là gì.

“Anh trai sẽ đến ạ?” Quả nhiên, sau khi Đường Viên Viên nghe thấy tên của Uất Trì Diệc Thù, ánh mắt lập tức sáng lên mấy phần, ngốc nghếch một hồi, Chung Sở Phong chưa từng nhìn thấy ánh mắt của cô sáng long:lanh như MU haizz, quả nhiên là cậu ta vẫn kém hơn anh trai người ta.

Nhưng may mắn thay, Uất Trì Diệc Thù chỉ là anh trai, mặc dù không phải anh trai ruột.

Rất nhanh, Uất Trì Diệc Thù đã tới, lần trước khi tham gia tiệc sinh nhật Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ định bắt chuyện với cậu, kết quả sau khi cậu tới lại trực tiếp dẫn Đường Viên Viên đi, chỉ để lại một cái bóng lưng cho bọn họ.

Chuyện này khiến hai người bọn họ rất tiếc nuối, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp mặt.

Cho nên sau khi Uất Trì Diệc Thù tới, hai người đều theo sát Đường Viên Viên gọi anh trai ngọt xớt.

Mà rõ ràng là Uất Trì Diệc Thù chỉ trả lời câu nói của Đường Viên Viên, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, rồi kéo một cái ghế lại bên cạnh mình, nói với Đường Viên Viên: “Đến đây”

Vốn dĩĐường Wfêh)Virrdang:ngội ạnh Chung Sở Phong, kết quả bị Uất Trì Diệc Thù đưa tay ra hiệu như vậy, người đang ngồi ở bên cạnh Chung Sở Phong lập tức đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cậu.

Chưa nói đến Chung Sở Phong có bao nhiêu phiên muộn, ngay cả lời cũng không muốn nói với Uất Trì Diệc Thù một câu.

Về sau Uất Trì Diệc Thù vẫn luôn giúp Đường Viên Viên ăn thịt nướng, chính mình lại không ăn một chút gì, mà dường như sắc mặt của cậu không tốt lắm, ánh mắt luôn lạnh nhạt, thỉnh thoảng lướt qua mặt của Chung Sở Phong.

Ánh mắt kia mang theo ý lạnh như dao, Chung Sở Phong cảm thấy phía sau lưng mình có mấy trận gió lạnh quét qua, khiến cho cậu ta không.còn tâm trạng để ăn thịt nướng nữa.

Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn líu ra líu ríu bắt chuyện với Uất Trì Diệc Thù, mới đầu cậu còn nể mặt mũi của Viên Viên tệ dân lại vài câu, hoặc là gật đầu ậm ừ vài tiếng, thế nhưng về sau chuyện của hai cô gái này càng ngày càng nhiều, thực sự khiến cho cậu cảm thấy phiền phức.

Uất Trì Diệc Thù không thoải mái, đương nhiên là sẽ không cho ai sắc mặt tốt.

Cậu mấp máy môi mỏng, không vui nhìn về phía hai người kia.

“Ăn không nói, ngủ không nói, không ai dạy hai cô như thế à?”

Hai người vốn đang cười hì hì, kết quả bị cậu nói như vậy, nụ cười ở trên mặt lập tức biến mất.

Một lát sau, mặt của Viên Nguyệt Hàn đỏ lên, căn môi dưới, cuối cùng lòng tự trọng cũng không thể chịu nổi, vứt đũa đứng dậy rời đi.

“Nguyệt Hàn?” Đường Viên Viên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, muốn đứng dậy đuổi theo lại bị Uất Trì Diệc Thù kéo trở về:.’Đã tới thì ăn xong hãng đi”

Ngay từ đầu Trương Hiểu Lộ cũng có chút buồn bực, sau khi nhìn thấy Viên Nguyệt Hàn quay đầu bước đi, bỗng nhiên cô ta nghĩ đến cái gì, nhếch môi cười cười.

Viên Nguyệt Hàn từ bỏ cơ hội như vậy, thế thì chẳng phải là nhường lại cho cô ta sao? Người có gia thế tốt mới có thể để ý những thứ này, một câu còn không chịu nổi thì còn nghĩ bước chân vào nhà giàu làm gì chứ.

Cho nên khác với Viên Nguyệt Hàn, Trương Hiểu Lộ lại nở nụ cười khuyên nhủ Đường Viên Viên.

“Cậu đừng để ý tới cậu ấy, tính tình cậu ấy luôn như vậy mà, chúng ta ăn nhanh lên, ăn xong còn phải về trường học nữa”

“Ừm”

Chờ ăn xong thịt nướng, Trương Hiểu Lộ mới dịu dàng nói với Uất Trì Diệc Thù: “Thật xin lỗi anh trai, tính cách của bạn học kia hơi khó chịu, chuyện quảng đũa, em thay mặt cậu ấy xin lỗi anh trai”

“Không cần” Uất Trì Diệc Thù nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, sau đó nhìn lên người Đường Viên Viên: “Chuẩn bị trở về à?”

“Vâng.’ Sau khi Đường Viên Viên lau sạch sẽ miệng của mình, đưa tay lôi kéo tay áo của Uất Trì Diệc Thù: “Anh trai, anh đừng hung ác với bạn học của em như thế, các cậu ấy còn chưa quen với anh, không hiểu rõ anh thì sẽ coi anh là người xấu đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.