Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1576



Chương 1576: Em sai rồi

Cái gì mà người xấu hay không xấu, căn bản là Uất Trì Diệc Thù không thèm để ý đến.

Nhưng nếu khiến cho Đường Viên Viên cảm thấy phiền muộn, cậu vẫn tình nguyện thay đổi một chút, thế là cậu khẽ gật đầu: “Ừ, về sau anh trai sẽ chú ý”

“Cảm ơn anh trai”

Sau khi ăn xong thịt nướng, hai người Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong đưa hai cô gái trở về trường học, nhìn hai người an toàn đi vào.

“Cậu muốn làm gì?”

Giọng nói của Uất Trì Diệc Thù lạnh như băng, thuận theo gió đêm thổi lên người Chung Sở Phong, thổi tan một thân oi bức, đồng thời cũng thổi phai nhạt nụ cười trên khuôn mặt của Chung Sở Phong.

Cậu ta quay đầu nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù, vẻ cưng chiều ở đáy mắt đối với Đường Viên Viên cũng chậm rãi nhạt đi.

“Không muốn làm gì cả, tớ chỉ muốn mời cô gái nhỏ này ăn chút gì đó, sao hả?”

“Cậu mời em ấy ăn thì cần gì phải lén lén lút lút như thế?”

n lén lút lút cái gì chứ? Không nhìn thấy tớ mời cả hai bạn học của em ấy sao?”

Uất Trì Diệc Thù không trả lời, cứ như vậy mà im lặng, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chăm chằm vào Chung Sở Phong.

Một lát sau, đôi mắt của Chung Sở Phong cũng đen nhánh đi mấy phần.

“Anh em với nhau, tớ cũng không định giấu giếm cậu, tớ chỉ muốn yêu thương cô gái nhỏ này, có được không?”

Nghe vậy, rốt cuộc lông mày của Uất Trì Diệc Thù cũng không nhịn được nhăn lại thật sâu.

“Cậu điên rồi à? Em ấy mới bao nhiêu tuổi chứ?”

“Tớ có thể đợi được em ấy, lại nói học sinh cấp ba cũng không còn nhỏ nữa rồi, bây giờ cái gì em ấy cũng không hiểu, vậy tớ liền chờ đến thời điểm em ấy hiểu lại nói, hiện tại tớ chỉ mới làm quen, không được sao?”

Chung Sở Phong nhếch miệng, dứt khoát tìm một chỗ ở gần cửa trường học ngồi xổm xuống, nhìn qua đèn đường xa xa: “Ba năm, ba năm sau tớ sẽ thổ lộ.

Nói xong, cậu ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù.

“Cậu không cần lo lắng, tớ cũng không phải loại người thích làm loạn kia, tớ với cậu làm anh em nhiều năm như vậy, cậu còn không biết tớ là người như thế nào sao?”

Thật ra Uất Trì Diệc Thù cũng đã sớm nhìn ra, dù sao ý đồ của Chung Sở Phong đối với Đường Viên Viên thực sự quá rõ ràng, nhưng nhiều khi cậu đều nói với bản thân mình, đó chỉ là tình cảm yêu thương em gái, không có gì khác.

Ai biết thế mà hôm nay Chung Sở Phong lại tự mình thừa nhận, còn đau khổ thừa nhận như vậy.

Cậu mấp máy môi mỏng, hồi lâu mới nói: “Không thể”

Nghe vậy, suýt nữa thì Chung Sở Phong xù lông: “Vì sao?”

“Không vì sao cả”

“Uất Trì Diệc Thù, cậu nói rõ ràng cho ông đây, cái gì gọi là không vì sao cả, mặc dù Đường Viên Viên là em gái của cậu, nhưng em ấy lại không phải em gái ruột của cậu, cậu đừng để ý nhiều như vậy có được không hả?”

Thật ra Chung Sở Phong sợ nhất chính là nghe được câu không thể này của Uất Trì Diệc Thù, đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu ta đối xử tốt với Viên Viên.

“Không phải ruột thịt nhưng vẫn giống như ruột thịt, từ nhỏ tớ và em ấy cùng nhau lớn lên, cậu muốn theo đuổi ai cũng có thể, duy chỉ có em ấy là không được”

“Không” Chung Sở Phong buồn cười liếc nhìn cậu, mặc dù rất tức giận nhưng vẫn phải duy trì giáo dưỡng cơ bản nhất: “Chung Sở Phong tớ thế nào, không xứng với em gái của cậu hay là làm sao? Cũng đúng, tớ thừa nhận gia thế nhà tớ không tốt bằng gia thế nhà em ấy, nhưng tớ sẽ cố gắng, nhất định có thể để Viên Viên bữa nào cũng được ăn no thoải mái.”

Uất Trì Diệc Thù hoàn toàn không còn gì để nói, lười nhác không muốn nhiều lời với cậu ta, trực tiếp nện bước chân dài rời đi. Chung Sở Phong chưa từ bỏ ý định, lập tức đứng dậy đuổi theo.

“Hôm nay cậu nói rõ ràng cho ông, làm sao ai cũng có thể mà em ấy lại không thể? Cậu xem em ấy như em gái ruột hả?

Đúng không?”

Uất Trì Diệc Thù không trả lời cậu ta.

“Uất Trì Diệc Thù, con mẹ nó. Không phải cậu cũng giống như tớ chứ?”

Chung Sở Phong không nhịn được rống lên suy đoán từ tận đáy lòng mình.

Quả nhiên, trước đó Uất Trì Diệc Thù còn không định phản ứng lại cậu ta, lúc này bỗng nhiên dừng bước, sau đó quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chảm vào cậu ta, giọng nói như từ địa ngục truyền đến.

“Cậu nói cái gì?”

Ánh mắt của cậu lạnh lẽo, sắc bén như dao.

“Câu lăp lai lân nữa?”

Sau khi Chung Sở Phong tỉnh táo lại mới ý thức được mình vừa nói cái gì, sắc mặt thay đổi, b: lên tiếng giải thích: “Không, anh Thù, không phải, em sai rồi, vừa rồi em ăn gan hùm mật gấu mới có thể nói hươu nói vượn, anh coi như chưa từng nghe thấy có được không? Em thật sự sai rồi!”

Làm sao cậu ta có thể nói ra những lời như vậy chứ, Uất Trì Diệc Thù yêu thương Đường Viên Viên như vậy, thế mà cậu ta lại hoài nghi Uất Trì Diệc Thù có mục đích và tâm tư với em ấy.

Nhưng mà coi như cậu ta có nói một đống lời cầu xin tha thứ và nhận sai, thì bát nước hắt ra cũng không thể nào thu trở lại, Uất Trì Diệc Thù cất bước đi đến trước mặt cậu ta: “Về sau còn nói mấy lời mê sảng này cho tôi nghe một lần nữa, khỏi cần làm anh em đi”

Chung Sở Phong lập tức thành kính thề: “Không có, hôm nay là em hồ đồ, về sau em nhất định sẽ không nói nữa đâu!”

Uất Trì Diệc Thù nhếch môi mỏng quay người rời đi.

“Chuyện kia, về sau em sẽ không nói những lời mê sảng này nữa, nhưng em vẫn muốn theo đuổi em gái của anh, anh Thù, anh cho em một cơ hội có được không? Em biết bây giờ.

Viên Viên còn nhỏ, cái gì em ấy cũng không hiểu, nhưng lúc này em không hề có ý định làm gì em ấy đâu, em chỉ muốn mời em ấy ăn một chút đồ vặt, để em ấy hiểu rõ em hơn một chút, đợi em ấy lên học đại học, em sẽ nói cho em ấy biết, đến lúc đó để chính em ấy lựa chọn không được sao?”

Bất kể cậu ta có nói như thế nào, từ đầu đến cuối Uất Trì Diệc Thù đều không để ý tới cậu ta.

Cứ thế mà đi một đường, dường như Chung Sở Phong đã nói suốt cả chặng đường, thời điểm Chung Sở Phong trở về ký túc xá vẫn còn đang nói, nói xong lời cuối cùng nước bọt cũng muốn khô rồi, nhưng đối phương vẫn không có động tĩnh gì như cũ, Chung Sở Phong đành phải tạm thời để tâm trạng nghỉ ngơi.

Nhưng mà tối hôm đó, Uất Trì Diệc Thù lại mất ngủ.

Đã rất lâu rồi cậu không trở nên như vậy, trong đầu đều là chuyện đó, không ngủ được, không hiểu nổi, bên tai hồi tưởng lại tất cả những lời mà Chung Sở Phong nói với cậu trong đêm.

Hoang đường, thật là hoang đường đến cực điểm!

Làm sao có thể nói ra những lời như vậy, mà làm sao cậu có thể sinh ra loại tâm tư kia với Viên Viên chứ? Hay là, hành động của cậu dẫn đến hiểu lầm cho người khác?

Uất Trì Diệc Thù mở mắt ra, nhìn vào bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.

Cũng đúng, bây giờ Viên Viên đã lớn rồi, cô lên cấp ba, mà mình lại lên đại học, mọi người cũng không còn là dáng vẻ khi còn bé nữa, nam nữ khác biệt, bọn họ cũng không phải ruột thịt, nhất định không thể giống như lúc còn bé như thế.

Mặc dù giữa cậu và Đường Viên Viên trong sạch, tâm tư dư thừa gì cũng không có, nhưng xem ra ở trong mắt người ngoài, căn bản là bọn họ cũng không phải anh em ruột, quá thân thiết cũng không ổn cho lắm.

Chính cậu cảm thấy không sao, còn Viên Viên thì sao?

Uất Trì Diệc Thù một đêm không ngủ.

Trước khi đi ngủ Chung Sở Phong phiền não thành cái dạng gì, kết quả đầu vừa chạm xuống gối đã ngủ như heo.

Sau khi tỉnh ngủ, cậu ta lại trông thấy Uất Trì Diệc Thù ngồi ở trước giường của mình, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chăm vào cậu ta.

Chung Sở Phong bị dọa đến ôm lấy gối: “Anh Thù, sáng sớm anh đã muốn hù chết ai vậy?”

Uất Trì Diệc Thù không đáp lời, chỉ ngậm miệng nhìn cậu ta.

“Hôm qua vì sao cậu lại nói như vậy?”

Nghe vậy, Chung Sở Phong lập tức ngồi dậy, cầu xin tha thứ: “Anh cả ơi, em thật sự sai rồi anh cả ơi, những lời kia là do em hồ đồ mới nói lung tung, thực tình không phải cố ý đâu, anh bỏ qua cho em đi?”

“Những lúc gấp gáp cậu sẽ không nói dối, lúc đó vì sao lại nói như vậy?”

“Em thật sự nói xăng nói bậy mà”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.