Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1577



Chương 1577: Bạo lực học đường

Nói xằng nói bậy?

Có rất nhiều lời nói nhảm nhí thực ra lại là lời thật.

Mặc dù con người có thể nhất thời nói mà không suy nghĩ, nhưng nếu họ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó thì làm sao có thể buột miệng thốt ra ngay lúc đó được?

Chẳng qua chỉ có bộ não mới là thứ chân thật nhất.

“Anh Thù, em xin lỗi anh được không, và em thề sau này sẽ không nói những lời đó nữa. Em thề đó”

Nhưng Uất Trì Diệc Thù chỉ im lặng nhìn cậu, đôi môi mỏng mím lại.

Chung Sở Phong không biết nên nói gì nữa, dù sao hôm qua vừa nói ra những lời đó cậu đã hối hận rồi, thật sự rất hối hận.

Suy cho cùng, nếu quan hệ của hai người họ chỉ đơn thuần, vậy bị cậu nói như vậy thì đúng là đã biến chất rồi. Vì thế lúc đó Chung Sở Phong chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, sao cậu ta có thể nói ra những lời ngu ngốc thiếu suy nghĩ như vậy chứ?

“Anh Thù, em…”

Nhưng Uất Trì Diệc Thù không nói gì, im lặng đứng dậy đi ra bên ngoài.

Chung Sở Phong thở dài một tiếng, cậu thật sự muốn chết quách đi cho rồi.

Hôm nay Mạnh Khả Phi rất thảm.

Sáng sớm lúc cô bé chuẩn bị đến thư viện, trên đường bị Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn dẫn người đến chặn lại.

Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, cộng thêm việc con đường này vốn đã có khá ít người đi lại, Mạnh Khả Phi vừa nhìn thấy đối phương có nhiều người như thế, trong lòng liền biết không ổn rồi, cô bé lập tức quay người rời đi.

Người Trương Hiểu Lộ dẫn tới lập tức bước lên trước chặn đường không cho Mạnh Khả Phi đi.

“Các cậu muốn làm gì?” Mạnh Khả Phi ôm chặt cuốn sách trong tay, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.

Trương Hiểu Lộ khoanh tay trước ngực, sải bước đi thẳng lên trước, cười khẩy nói: “Trước khi hỏi người ta muốn làm gì phải nghĩ xem mình đã làm gì hoặc đã nói gì trước đã chứ?”

Mạnh Khả Phi: “2”

“Cậu nói như vậy là có ý gì? Tôi đã nói cái gì cơ?”

Trương Hiểu Lộ mất kiên nhẫn bước tới, dùng tay bóp chặt cằm Mạnh Khả Phi, trầm giọng cảnh cáo cô bé: “Mạnh Khả Phi, cậu giả vờ ngớ ngẩn với tôi làm gì? Bây giờ cậu đã biết sợ rồi nên không dám thừa nhận đúng không? Bình thường lúc cậu nói năng bậy bạ trước mặt Viên Viên, sao cậu không nghĩ liệu mình sẽ có ngày hôm nay hay không?”

Viên Viên?

“Chuyện này có liên quan gì đến Viên Viên?”

Dạo gần đây cô bé luôn học hành rất chăm chỉ, ngày nào.

không ở trên thư viện thì cũng trên đường đến thư viện, hoàn toàn không có giao tiếp nhiều với Viên Viên, cô bé thậm chí còn không đi ăn thịt nướng.

“Cậu nói xem?” Trương Hiểu Lộ cúi người xuống, híp mắt lại nhìn cô bé với vẻ mặt đầy nguy hiểm: “Trước đây có phải tôi đã từng cảnh cáo cậu, đừng cản đường của tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu không biết mình chết như nào, nhưng cậu…”

Cô ta vỗ vỗ lên gò má trắng trẻo của Mạnh Khả Phi, cười khẩy: “Nhưng tại sao cậu lại không chịu ngoan ngoãn? Sao.

miệng lưỡi cậu lại đê tiện như vậy, cứ nhất định phải nói những lời đó trước mặt Viên Viên? Sao nào, cậu muốn chia rẽ bọn tôi, khiến bọn tôi trở nên bất đồng rồi cho rằng anh trai cô ta sẽ thích cậu ư, phải không?”

Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt Mạnh Khả Phi liền thay đổi: “Cậu đang nói linh tinh cái gì đấy?”

“Đừng tưởng tôi không nhìn ra được những tâm tư, suy nghĩ đê tiện, bẩn thỉu trong lòng cậu. Rõ ràng là cậu có ý nghĩ đó nhưng vẫn giả bộ làm như không có, tự hóa thân mình thành một đóa bạch liên hoa ngây thơ vô tội. Em gái, loại người như cậu tôi gặp nhiều lắm rồi”

Nói xong, Trương Hiểu Lộ đẩy Mạnh Khả Phi xuống đất một cách nặng nề, Viên Nguyệt Hàn đứng ở bên cạnh nói một cách mất kiên nhẫn ‘Có xử cậu ta không đây? Sao cậu nói nhiều lời thừa thãi thế?

Vì chuyện tối hôm qua mà đến bây giờ Viên Nguyệt Hàn vẫn còn tức giận, vì thế cô ta vô cùng khó chịu. Nhìn Mạnh Khả Phi càng làm cô ta cảm thấy cô bé thật khiến người khác chán ghét. Sau khi nói xong, cô ta càng nghĩ càng thấy tức, xông thẳng tới coi Mạnh Khả Phi thành cái thùng để trút giận, đạp mạnh lên người cô bé hai cái.

“Tôi cho cậu ăn nói linh tinh này, tôi cho cậu ăn nói bừa bãi này”

Mạnh Khả Phi bị cô ta đạp hai cái, đau đến mức chỉ muốn đánh trả. Cô bé năm lấy hai chân Viên Nguyệt Hàn, cô ta không lường trước được nên ngã thẳng xuống đất.

Sau đó cô ta rống lên: “Các cậu đều chết hết rồi à, gọi các cậu tới là để xử cậu ta mà các cậu đứng ngây ra đấy làm gì?

Đánh chết cậu ta cho tôi!”

Sau khi Viên Nguyệt Hàn ra lệnh, những người khác đang đứng vây quanh đều lao đến đánh, đạp Mạnh Khả Phi một trận.

Một mình Mạnh Khả Phi hoàn toàn không đánh lại được bọn họ, lúc đầu cô bé còn giãy giụa vùng vẫy, nhưng về sau cô bé đã đau đến mức không còn sức lực nào nữa, chỉ có thể giơ tay lên ôm đầu, cuộn tròn người lại.

Thân thể cô bé hứng chịu vô số những cú đấm, những cái đạp như những hạt mưa, đau đớn vô cùng.

Viên Nguyệt Hàn đánh xong, đã trút giận đủ rồi, lúc đứng dậy cô ta đá mạnh vào bụng Mạnh Khả Phi một cái, nói: “Lần sau cậu mà còn nói nhăng nói cuội trước mặt Viên Viên nữa, tôi sẽ xé nát cái miệng của cậu ral”

Mạnh Khả Phi yếu ớt nói: “Rốt cuộc các cậu… có ý gì?”

“Ý gì à?” Trương Hiểu Lộ cười khẩy: “Nếu không phải Viên Viên nói là cậu nói cho cô ta biết thì bọn tôi cũng không biết đâu. Mạnh Khả Phi, bọn tôi đều thích anh trai của Viên Viên, nhưng cũng không đến lượt cậu đâu, cậu hiểu chưa?”

“Đúng rồi, nếu cậu dám nói ra chuyện hôm nay thì bà mẹ trong xưởng dệt may của cậu cứ cẩn thận đấy!”

“Đi”

Sau khi bọn họ rời đi, Mạnh Khả Phi nằm thoi thóp trên bãi cỏ, bên cạnh người cô bé còn có những cuốn sách nằm vương vãi đã bị đám người đó giãm đạp lên, rất bẩn thỉu và hỗn độn.

Quần áo trên người cũng bị xé rách một chút, người cô bé đau đến mức gần như không động đậy được. Đám người đó đều rất có kinh nghiệm, bọn họ không hề chọn mặt cô bé mà ra tay mà chỉ chuyên chọn những chỗ bị quần áo che phủ.

Còn có bụng cô bé bị Viên Nguyệt Hàn đạp mấy cái liền, bây giờ đau như kim châm xát muối Mạnh Khả Phi hơi thất vọng, có thật là Viên Viên đã nói cho đám người Trương Hiểu Lộ biết cô bé đã nói những lời đó không? Hay đám người đó tự bịa ra?

Nhưng tại sao bọn họ lại phải bịa đặt? Từ trước đến nay Trương Hiểu Lộ luôn rất ngang ngược, hống hách, cô ta muốn gây chuyện với cô bé không phải chuyện ngày một ngày hai, hoàn toàn không cần tìm một lý do như vậy.

Sau khi nằm trên mặt đất một hồi lâu, Mạnh Khả Phi mới chật vật bò dậy, sau đó nhặt từng quyển sách lên.

Cô bé biết, lúc này cô bé nên đến phòng giáo vụ báo cáo với giáo viên, bạo lực học đường đáng lẽ phải được chú trọng giải quyết một cách nghiêm túc. Nhưng nhà Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ đều rất có quyền thế, bọn họ đã biết mẹ cô bé làm trong nhà máy dệt có nghĩa là bọn họ sẽ không cho cô bé đường lui.

Nếu cô bé thực sự đi báo cáo với giáo viên, vậy thì mẹ cô bé chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Nhà Mạnh Khả Phi vốn rất nghèo, được đi học đã không dễ dàng gì rồi, cô bé thực sự không muốn gây thêm phiền phức cho mẹ mình nữa. Mạnh Khả Phi cố gắng chịu đựng sự đau đớn trên người, sau đó khập khiễng đi về phía trước.

Hôm đó Mạnh Khả Phi nằm trong ký túc xá một ngày, chỉ tùy tiện bôi một ít thuốc sau đó mệt đến mức không thể đi lại được. Vì vết thương đều năm ở chỗ không dễ nhìn thấy nên Đường Viên Viên không biết cô bé đã bị thương.

Nhưng lúc cô bé nhờ Đường Viên Viên giúp mình xin nghỉ, Đường Viên Viên liền lập tức trở nên lo lắng.

“Cậu sao vậy?” Có phải có chỗ nào không thoải mái không Khả Phi? Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem?”

Bệnh viện? Đó không phải là nơi mà người nghèo như bọn họ có thể tới, một chút bệnh vặt cố chịu đựng ở nhà là sẽ khỏi thôi, vì thế Mạnh Khả Phi lắc đầu, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi.

“Tớ không sao, có lẽ là sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi nên bụng tớ hơi đau”

“À, vậy tớ sẽ đi mua miếng giữ ấm để chườm nóng và pha nước đường đỏ cho cậu nhé.”

“Được, cảm ơn cậu”

Mạnh Khả Phi nhìn Đường Viên Viên ngây thơ thuần khiết kia, đột nhiên gọi cô bé lại: “Viên Viên?”

“Hả?”

“Cậu có nói gì về tớ trước mặt Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.