Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1585



Chương 1585: Chúc mừng năm mới

Thật ra thì… Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng thở dài, nhẹ giọng nói với Đường Viên Viên: “Cháu đã từng nghĩ đến những gì mẹ cháu nói với cháu chưa?”

“Dì Mộc Tử?”

Đường Viên Viên hoàn toàn không hiểu ý của cô.

“Chính là chuyện sau này anh trai của cháu sẽ có bạn gái.”

Hàn Mộc Tử biết Đường Viên Viên luôn là người trong sáng, trong mắt hầu như chỉ có đồ ăn, cũng không quan tâm nhiều đến những thứ khác, vì vậy cô chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt cô bé.

“Ví dụ, cháu chưa nghĩ đến việc không để anh trai nói về bạn gái sao?”

“Tại sao không để anh trai nói chuyện về bạn gái của anh ấy?” Đường Viên Viên cảm thấy mình không có tư cách: “Cháu không phải em gái anh ấy, cho nên cháu không có tư cách lo chuyện của anh ấy, đúng không?”

“Ừ, hai cháu chỉ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.

Hiện tại cháu vẫn chưa hiểu, cho nên không muốn nhúng tay vào, nhưng nếu thay đổi thân phận thì sao?”

Đường Viên Viên càng thêm khó hiểu: “Đổi thân phận?”

Nói xong lời này, Hàn Mộc Tử cảm thấy có thể dừng lại được rồi, cô khẽ cười nói: “Bây giờ cháu vẫn chưa hiểu, hoặc là hoàn toàn không có ý nghĩ này, vậy sau này rồi nói sau”

Từ đó, Đường Viên Viên luôn nghĩ đến câu hỏi này, ngoài em gái ra, thân phận nào có thể quản được chuyện của anh trai?

Cô bé thực sự không thể hình dung ra được, vì vậy cô bé đã về nhà và nói với bà Đường về sự việc.

Sau khi bà Đường nghe xong có chút kinh ngạc, nắm lấy tay Đường Viên Viên, cẩn thận hỏi cô: “Dì Mộc Tử thật sự nói với con như vậy sao?”

Đường Viên Viên gật đầu.

“Mẹ, ý của dì Mộc Tử là sao? Ngoại trừ em gái ra, còn có thân phận khác có thể quản chuyện của anh trai sao?”

Đường Viên Viên không biết, nhưng bà Đường có thể hiểu được ngụ ý của Hàn Mộc Tử, trước đây nhà họ Hàn vẫn không nói gì, bà ấy cũng ngại đề cập đến, không ngờ bọn họ lại lần nữa nhắc tới.

Nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con gái, đoán chừng cô bé thậm chí còn không nghĩ đến khía cạnh đó.

Bà Đường nhất thời hơi phiền não, mình nên làm gì đó hay là chờ một chút?

Bây giờ Diệc Thù đã là sinh viên năm hai. Dù mấy năm qua chưa có bạn gái và ở một mình nhưng điều đó không có nghĩa là anh chàng sẽ tiếp tục độc thân trong một hai năm tới.

Dù sao thì chuyện tình cảm chính là duyên phận, duyên đến thì cũng không ai cản được.

Tuy nhiên bây giờ Viên Viên vẫn không hiểu chuyện gì, nếu bây giờ nói cho con bé biết thì chỉ làm tăng thêm phiền phức cho con bé mà thôi.

Mặc dù bà Đường rất thích Uất Trì Diệc Thù, đứa nhỏ này xuất sắc như vậy, nếu có thể làm con rể của mình, bà ấy nhất định cầu còn không được. Nhưng thăng bé phải xếp sau tình cảm của con gái bà.

Cảm xúc của con gái là điều đầu tiên. Ngộ nhỡ sau này con gái hiểu chuyện, không thích điều đó thì sao?

Hơn nữa, mấu chốt quan trọng nhất là bây giờ Viên Viên béo như vậy, Diệc Thù có thể thích con bé không?

Chao ôi, nuôi dạy một đứa con gái thật tốn sức, bà Đường thầm nghĩ như vậy.

“Mẹ?

Thấy bà ấy đang suy nghĩ miên man, Đường Viên Viên lắc lắc cánh tay của bà ấy: “Làm sao vậy?”

Bà Đường định thần lại, cười nhạt: “Không có chuyện gì, mẹ chỉ là đang suy nghĩ mấy chuyện, mẹ hỏi con vài câu có được không?”

“Vâng ạ-”

“Thường khi anh trai dân con đi chơi, anh ấy có mang theo bạn tốt của mình không? Gọi là gì?”

“Anh Sở Phong!” Đường Viên Viên trả lời rất nhanh, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Mẹ, họ của anh Sở Phong là Chung, anh ấy tên là Chung Sở Phong”

“Hóa ra là Chung Sở Phong, vậy ngày thường cậu ấy đối xử với con như thế nào?”

“Ừm, anh Sở Phong đối xử với con rất tốt, còn đến trường đưa sữa chua cho con uống nữa”

“Hả?” Bà Đường ngửi thấy mùi gì đó: “Cậu ấy cho con sữa chua sao?”

“Đúng rồi mẹ, anh Sở Phong đã cho con ăn sữa chua gần một học kỳ. Đôi khi anh ấy đến trước khi vào lớp, và đôi khi anh ấy đến sau giờ học”

Hỏng rồi, không ngờ thằng nhóc Chung Sở Phong lại thực sự nghĩ đến con gái mình.

“Vậy thì ngoài đưa cho con, cậu ấy còn đưa cho ai nữa không?”

“Còn có Khả Phi”

Đường Viên Viên thành thật trả lời: “Mỗi lần con và Khả Phi đều có”

Nghe vậy, bà Đường thở phào nhẹ nhõm, bà ấy đã gặp qua Mạnh Khả Phi, tuy rằng dáng người không được mảnh mai, nhưng so với Viên Viên thì xinh đẹp hơn rất nhiều.

Đương nhiên, trong mắt bà Đường, con gái ruột của bà là xinh đẹp nhất.

Nếu như vậy, Chung Sở Phong có nhiều khả năng nhìn trúng Mạnh Khả Phi hơn.

“Còn anh trai của con, thường ngày có đưa gì cho con không?”

“Anh trai… hơi bận.”

“Vậy mẹ sẽ hỏi lại con, nếu được lựa chọn, con để anh trai cho sữa chua, hay để Chung Sở Phong đưa cho con?”

Đường Viên Viên không chút do dự nói: “Để anh trai con đưat”

Tình cảm cùng nhau lớn lên này thật sự không phải thứ mà ai cũng có thể thay thế được, bây giờ bà Đường có chút không rõ đây chỉ là sự ỷ lại hay là gì, hỏi vài câu cũng không dứt ra được nên chỉ có thể sờ sờ gáy của Viên Viên.

“Quên đi, đừng nghĩ nhiều, chăm chỉ học tập đi.”

Loại chuyện này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu hai người có duyên thì nhất định có thể ở bên nhau.

Nhưng nếu không có duyên thì dù có làm như thế nào thì ước chừng sau này cả hai cũng sẽ không đến được với nhau.

“Vâng ạ”

Câu hỏi của Đường Viên Viên vẫn chưa có câu trả lời, cô bé chỉ có thể trở về phòng, một mình năm trên bàn mà chán nản.

Cuối cùng, thật sự là khó hiểu, Đường Viên Viên chỉ có thể lấy bảng vẽ ra, đi tới ban công vẽ tranh để quên phiền não.

Vào đêm giao thừa, ngay sau bữa tối giao thừa, Đường Viên Viên đã nhận được tiền lì xì chuyển đến tài khoản Zalopay, còn có lời chúc mừng năm mới.

“Chúc mừng năm mới”

Năm nào cũng vậy, dù anh trai tôi đối xử với cô bé rất tốt nhưng lời chúc Tết mỗi năm chỉ vỏn vẹn bốn từ đơn giản, không hơn không kém.

Cái kiểu chúc mừng này năm nào cũng có, nhưng không biết sau này anh trai lấy vợ hay có bạn gái thì còn chúc mừng như thế không.

Nhưng Đường Viên Viên vẫn nhận tiền lì xì của cậu ấy, cuối cùng trả lại cho Uất Tri Diệc Thù một phong bao lì xì, những năm trước, lời chúc mừng năm mới của cô dành cho Uất Trì Diệc Thù đều là những lời chúc bình thường.

Năm nay Đường Viên Viên đổi một kiểu chúc khác.

“Chúc anh năm mới vui vẻ, em chúc anh trai sớm có bạn gái Sau khi phong bì đỏ được gửi đi, rất lâu sau cũng không có hồi âm, phong bì đỏ cũng không nhận được, Đường Viên Viên khế cắn môi dưới, anh trai sẽ không tức giận đúng không?

Nếu cô ấy gửi một tin nhắn như vậy, liệu anh trai có nghĩ răng cô ấy tọc mạch không?

Nhưng cô ấy không thu hồi được nữa, rối rắm một hồi, Đường Viên Viên lại gửi thêm một chiếc phong bì nhỏ màu đỏ qua, chuẩn bị viết những lời chúc khác.

“Cốc cốc.”

“Viên Viên, con làm gì bên trong vậy, anh trai con tới tìm con kìa”

Nghe thấy vậy, Đường Viên Viên lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, anh trai tới tìm mình sao?

Nguy rồi, không phải anh trai nhận được tin nhắn đó nên đã đặc biệt tới tìm cô chứ?

Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên có chút luống cuống: “Con, con ra liền”

Sau đó cô gái nhỏ lao ra khỏi giường, mở tủ muốn thay quần áo.

Sau khi thay quần áo, cô bé đứng trước gương và phát hiện ra mình quả thực béo hơn một chút.

Không hiểu sao, cô bé lại nghĩ đến người chị tự nhận là bạn gái của anh trai đến tìm mình trước đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.