Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1665



Chương 1665:

 

Sau đó, Chung Sở Phong đưa Đường Viên Viên đến trung tâm mua sắm, đưa cô chơi trò chơi điện tử, chơi rất nhiều, khiến cho cả người Đường Viên Viên đầm đìa mồ hôi, cũng quên đi hết mọi đau buồn.

 

Khi đưa cô trở lại trường học, Chung Sở Phong mua cho Đường Viên Viên một cây kem.

 

“Biết răng em đang giảm cân nhưng mà chỉ ăn một cây thôi. Ngày mai, em lại có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn, cứ mạnh dạn lên.

 

Lúc không vui, ăn đồ ngọt sẽ giúp em vui vẻ hơn đấy”

 

Đường Viên Viên cũng không từ chối, ăn que kem: “ Cảm ơn anh Sở Phong”

 

Ban đêm gió rất lạnh, Chung Sở Phong đưa Đường Viên Viên quay lại cổng trường.

 

“Được rồi, anh Sở Phong sẽ không đi cùng em vào trong, chỉ ở đây nhìn em đi vào thôi.”

 

Đường Viên Viên lắc đầu: “Em sẽ nhìn anh Sở Phong đi trước”

 

Chung Sở Phong nghe nói có chút mừng rỡ. Vốn dĩ muốn từ chối, sợ Viên Viên sẽ gặp nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy nhân viên bảo vệ bên cạnh, lại cảm thấy không sao cả liền gật đầu: “Được “Tạm biệt, anh Sở Phong”

 

Sau đó, Đường Viên Viên đứng đó chờ Chung Sở Phong đi xa, khẽ vây tay về phía sau lưng, nụ cười trên mặt dần biến mất, cô xoay người chuẩn bị vào trong trường.

 

“Đã đi chơi về rồi à?”

 

Đột nhiên vang lên tiếng nói quen thuộc, làm cho bước chân Đường Viên Viên dừng lại.

 

Cô có chút không dám tin lỗ tai của mình, cảm thấy chắc chắn đây chỉ là ảo giác, nếu không sao vào lúc này có thể nghe thấy giọng nói của anh chứ?

 

Đứng một hồi, không tiếp tục nghe được những tiếng khác, trong lòng Đường Viên Viên tươi cười.

 

Thật sự chỉ là ảo giác thôi.

 

Cô sải rộng bước chân, tiếp tục đi vào phía bên trong.

 

Sau lưng có tiếng bước chân theo tới, sau đó có một thân thể thon dài đứng cản trước mặt cô, Đường Viên Viên kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của Uất Trì Diệc Thù.

 

Anh trai?

 

Thật sự là anh sao?

 

Trong lòng Đường Viên Viên có chút hoảng hốt, dường như có chút không phân rõ hiện thực và ảo mộng.

 

Vậy rốt cuộc có phải ảo giác của cô hay không? Vì sao anh trai lại ở chỗ này?

 

“Tìm em lâu như vậy, bây giờ người cũng đã đứng ở trước mặt em, vân không muốn gặp anh như thế sao?”

 

Giọng nói của Uất Trì Diệc Thù có chút mỏi mệt, tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn, thở dài đi đến trước mặt cô.

 

Đường Viên Viên lui về sau một bước theo bản năng: “Anh trai?”

 

Uất Trì Diệc Thù hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn cô có chút không biết phải làm sao: “Còn biết anh là trai trai hả? Nếu biết anh là anh trai, vì sao lâu như vậy cũng không muốn gặp anh?”

 

Nguyên nhân không nguyện muốn gặp đó là chắc chắn không thể nói, nhưng mà bây giờ người ta đang đứng trước mặt mình, không nói chút gì cũng không được.

 

Nhưng là nói gì đây, Đường Viên Viên không biết mình nên nói cái gì, cô cũng không am hiểu giả vờ.

 

Càng nghĩ, Đường Viên Viên chỉ có thể vụng về mở miệng.

 

“Không phải không muốn gặp anh trai, chỉ là trong khoảng thời gian này học tập quá bận rộn.”

 

“Bận rộn?” Uất Trì Diệc Thù cười nhẹ lên tiếng: “Vậy đi ra ngoài chơi với anh Sở Phong thì không bận bịu sao?”

 

Đường Viên Viên: “…”

 

“Hả?”

 

Thấy cô không nói lời nào, Uất Trì Diệc Thù lại đi về trước một bước.

 

Đường Viên Viên thấy anh trai đi về phía trước, cũng lùi thêm một bước, thậm chí trực tiếp quay người đưa lưng về phía Uất Trì Diệc Thù: “Không phải là không vội vàng, nhưng mà đi chơi với anh Sở Phong, không có chút thời gian dư thừa nào cả, trước đó là rất bận rộn, chỉ là vừa khéo hôm nay rảnh rỗi mà thôi”

 

cô sốt ruột nói xong câu này, Đường Viên Viên thở dài một hơi, cảm thấy mình cứu chữa như thế cũng thật thông minh, hẳn là không tìm thấy sơ hở nào.

 

“Vậy ngày mai có rảnh không?” Uất Trì Diệc Thù hỏi.

 

Đường Viên Viên sững sờ, sau đó đáp: “Ngày mai em phải đi học, không rảnh”

 

“Ngày kia thì sao?”

 

Đây là muốn làm gì? Đường Viên Viên mấp máy môi: “Cũng không rảnh”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.