Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1671



Chương 1671:

 

Cô không tiếp tục nói nữa.

 

Uất Trì Diệc Thù tỉnh tế đánh giá cô, suy đoán suy nghĩ hiện tại của cô, một lúc lâu sau mới hỏi: “Sau này em sẽ không để ý đến người anh này nữa sao?”

 

Đường Viên Viên nhìn anh một cái, hỏi: “Chị gái kia thật sự không phải bạn gái của anh à?”

 

“Không phải.”

 

Đã nói đến mức này rồi, Đường Viên Viên lại một lần nữa cảm nhận được rất rõ ràng cảm xúc trong nội tâm của bản thân. Không biết sau này có còn cơ hội nào nữa hay không, nên hôm nay Đường Viên Viên muốn hỏi cho rõ ràng mọi chuyện luôn.

 

“Vậy, anh… Có phải anh đã biết được trong lòng Viên Viên đang suy nghĩ cái gì rồi không?”

 

Uất Trì Diệc Thù sững sờ, không ngờ răng cô lại hỏi trực tiếp như vậy.

 

Biết thì anh có biết, nhưng mà bây giờ anh không muốn thảo luận với cô về vấn đề này.

 

Anh đành phải đưa tay ra vuốt ve mái tóc óng mượt của cô, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mỏng: “Đứa cháu ngoan của ông nội hẳn là nên lấy việc học đặt lên hàng đầu”

 

Anh không nói thẳng ra, nhưng Đường Viên Viên đã nghe hiểu ý tứ của anh.

 

Sợ cô suy nghĩ nhiều, Uất Trì Diệc Thù lại phải bồi thêm một câu: “Những chuyện khác thì, đợi sau này em trưởng thành rồi chúng ta sẽ tính tiếp”

 

Nghe được câu này, trong lòng Đường Viên Viên dấy lên một chút hi vọng nhỏ nhoi.

 

“Ý của anh là, chờ sau này em trưởng thành rồi thì có thể sao?”

 

Uất Trì Diệc Thù: “..”

 

Anh phải nói ra thế nào đây?

 

“Ừ, cứ chờ em trưởng thành đi đã rồi nói tiếp, được không?”

 

Đường Viên Viên chợt bắt lấy bàn tay anh, lay lay: “Anh! Viên Viên sẽ coi như đây là lời cam kết của anh nhé!”

 

“Cam kết gì?”

 

“Trước khi Viên Viên lớn lên thì anh không được có bạn gái!”

 

Đường Viên Viên mở to hai mắt, nghiêm túc nhìn thẳng vào Diệc Thù, vô cùng mong đợi hỏi: “Có thể chứ?”

 

Hai người đối mặt nhau một lúc lâu, cuối cùng Uất Trì Diệc Thù cũng cười nhẹ mị ¡, đá “Được, anh đồng ý với em. Đồng ý với em hết”

 

Vốn là nên vui vẻ, thế nhưng sau khi Đường Viên Viên nghe anh hứa như vậy xong, lại không kìm được mà rơi nước mắt, hơn nữa lại còn rơi lã chã không lau kịp.

 

Uất Trì Diệc Thù thấy cô như vậy thì rất luống cuống. Một đấng nam nhi cao trên một mét tám như anh, đứng trước những giọt nước mắt của cô gái nhỏ lại đột nhiên cảm thấy tay chân lóng ngóng thừa thãi, không biết nên xử lý như thế nào, cũng không biết phải lau nước mắt cho cô ra sao.

 

“Đừng khóc, không phải là anh đã đồng ý với em rồi sao?”

 

“Vâng, em không khóc, em kìm được…” Đường Viên Viên vừa nức nở khóc vừa nói: “Chỉ là em cảm thấy rất vui thôi”

 

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu, cô cho răng cả đời này mình sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

 

“Anh, anh có biết không, em đã chuẩn bị xong tinh thần phải vĩnh viễn rời xa anh rồi?”

 

Cô gái nhỏ vừa khóc vừa nói câu này khiến Uất Trì Diệc Thù nghe.

 

được, trái tim cũng phải giật mình rung động, bàn tay đang nắm lấy hai bả vai cô cũng tăng thêm chút sức. May mắn là, anh đã tìm đến cô, may mắn là anh đã giải thích với cô. Nếu như cứ để cho cô tiếp tục hiểu lầm như vậy, chỉ sợ là cô sẽ thật sự mãi mãi rời xa anh.

 

Đừng nhìn Đường Viên Viên bình thường có vẻ dịu dàng đáng yêu dễ nói chuyện, bạn có nói cái gì với cô ấy thì cô ấy cũng sẽ đáp ứng bạn. Thật ra đến lúc đụng phải chuyện mà cô thật sự muốn kiên trì theo đuổi đến cùng, thì cô là một người rất cố chấp.

 

Giống như lần này, anh muốn gặp cô, nhưng đã phải tìm cô rất lâu mới tìm ra được.

 

May mà hai người bọn họ đã thẳng thắn rõ ràng với nhau.

 

“Không đâu, anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra được đâu”

 

Đường Viên Viên khóc thút thít, nhìn vô cùng khổ sở. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giàn dụa nước mắt, hỏi: “Em có thể ôm anh một cái được không?”

 

Ngón tay của người đối diện hơi cứng lại, Đường Viên Viên nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nói: “Chỉ một chút thôi là được rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.