Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1676



Chương 1676:

 

“Cho Mạnh Khả Phi, cậu với cô ấy không phải là chị em tốt sao?”

 

Viên Nguyệt Hàn ngọt ngào cười một tiếng: “Cho nên tớ đã chuẩn bị hai cái cho các cậu, thật xin lỗi.”

 

Vừa ăn nói nhẹ nhàng lại còn tặng quà, mặc dù là chút quà nhỏ, nhưng mà tim Đường Viên Viên quả thật đã mềm xuống không ít, vào.

 

lúc này cô đã không nói những lời cứng rắn lạnh nhạt nữa, cô chỉ không được tự nhiên mà nói câu cảm ơn.

 

“Không cần khách sáo, hy vọng trong thời gian tương lai chúng ta vẫn có thể sống chung thật tốt, vậy tớ đi học trước đây, tớ có cần phải đợi cậu không?”

 

“Không cần”

 

Sau khi chờ Viên Nguyệt Hàn đi, Đường Viên Viên nhìn khăn rửa mặt và bàn chải đánh răng, bàn chải đánh răng màu hồng phấn, mặt trên còn có hình vẽ nên có chút đáng yêu.

 

Khăn rửa mặt in hình cỏ nhỏ với quả mâm xôi, mà của Mạnh Khả Phi lại in những quả anh đào nhỏ, hai cái đặt chung một chỗ nhìn giống như là của chị em tốt.

 

Chẳng biết tại sao, Đường Viên Viên lại cảm thấy thế giới thật thân thiện với cô.

 

Không thể suy nghĩ thêm nữa, cô phải rửa mặt để đi học.

 

Đường Viên Viên chạy vội đến phòng học Lúc ở phòng ăn trưa, Đường Viên Viên mới kéo Mạnh Khả Phi nói chuyện lúc sáng cô gặp Viên Nguyệt Hàn, còn có chuyện khăn rửa mặt và bàn chải đánh răng.

 

“Mạnh Khả Phi, cậu nói xem có phải lúc trước tớ đã quá hùng hổ dọa người hay không, cô ta lấy lòng tớ như vậy, chúng ta có nên tha thứ cho hai người họ không?”

 

Mạnh Khả Phi suy nghĩ đến dáng vẻ kinh khủng của hai người kia, lời không muốn đến bên miệng lại biến thành: “Nhìn cậu đi, nếu như cậu cảm thấy hai người họ thật lòng, muốn làm hòa với họ thì cũng t Dù sao kia hai người kia cũng không dám làm gì Đường Viên Viên.

 

Nghe xong, Đường Viên Viên phát hiện ra nỗi buồn của cô đã giảm xuống.

 

“Mạnh Khả Phi, hay là quên đi, dù sao trước kia hai người họ đã từng bắt nạt cậu, bây giờ tớ lại muốn làm hòa với họ, thật sự không công bằng với cậu.”

 

Trong lòng Mạnh Khả Phi như bị chạm một cái, cảm kích nhìn cô một cái.

 

Làm khó cô vẫn còn suy nghĩ cho mình, đáng tiếc…

 

Cô nhếch môi mỉm cười vô vị.

 

“Không sao đâu, không có gì là công băng hay không, tớ cũng không thèm để ý”

 

Cô ấy muốn làm hòa với bọn họ thì cứ làm hòa đi, dù sao thì cô cũng không thèm để ý.

 

Những lời này mang theo ý hời hợt, Đường Viên Viên có chút khó hiểu nhìn cô: “Cậu sao thế?”

 

Mạnh Khả Phi lắc đầu: “Không có gì Nói xong, cô hít sâu một hơi nói: “Tớ chỉ cảm thấy mọi chuyện đã qua, nếu như tớ luôn so đo, vậy sau này mọi người ở trong cùng một kí túc xá sẽ rất lúng túng”

 

“Vậy sao?”

 

“Nếu không thì sao?” Dường như Mạnh Khả Phi nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, hôm qua cậu và anh Sở Phong đi đâu chơi?”

 

Nghe được tên của Chung Sở Phong, Đường Viên Viên kinh ngạc, vốn là định chia sẻ với Mạnh Khả Phi, nhưng bây giờ cô hỏi như vậy, ngược lại Đường Viên Viên lại có chút ngượng ngùng.

 

Ngày hôm qua cô không có ý, cho nên không nói là mình đi gặp anh trai, nếu như hôm nay mình đổi lời nói đi gặp anh trai thì Phi Phi cũng sẽ không cảm thấy là mình đang lừa gạt cô ấy chứ?

 

Nghĩ tới đây, Đường Viên Viên chỉ có thể nói: “Vẫn khá tốt.”

 

Nghe cô thừa nị trong mắt Mạnh Khả Phi chứa ý lạnh, nhưng rất nhanh đã biến mất, giống như chưa xảy ra chuyện gì cũng, dịu dàng nói: “Vui vẻ là được rồi”

 

“Đúng rồi, hôm nay sau khi cậu tan học sẽ đi đến thư viện à?”

 

“Không đi nữa” Mạnh Khả Phi lắc đầu: “Tớ tìm việc ở gần đây, phải đi làm”

 

Nghe xong, Đường Viên Viên rất kinh hãi: “Đi làm? Mạnh Khả Phi, sao đột nhiên cậu lại muốn đi làm, trước kia không phải cậu nói phải nghiêm túc học tập sao? Cậu đi làm như vậy, có ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu không?”

 

“Không sao, tớ bỏ thêm chút thời gian học là được.”

 

Đường Viên Viên đi theo bên cạnh Mạnh Khả Phi, vừa chân thành vừa nghiêm túc nói: “Có phải cậu thiếu tiền không? Chúng ta là chị em tốt, tớ có chút tiền lẻ không tiêu hết, cậu cùng tiêu với tớ là được mà”

 

Mạnh Khả Phi mỉm cười: “Không cần, việc làm của tớ không khổ lắm, tớ có thể làm được”

 

“Nhưng mà…”

 

“Đường Viên Viên!”

 

Giọng Mạnh Khả Phi lớn thêm mấy phần: “Thật sự không cần, đó là tiền tiêu vặt của cậu, không phải của tớ, cậu suy nghĩ xem sao tớ có thể tiêu tiền của cậu?”

 

“Nhưng mà, tớ không để ý”

 

“Tớ để ý!”

 

Trên mặt Mạnh Khả Phi không còn nụ cười: “Nhà cậu có điều kiện tốt, chuyện về tiền cậu có thể tự nhiên không coi vào đâu, nhưng mà tớ không giống với cậu, nhà tớ nghèo, tiền tiêu vặt một tháng của cậu đối với tớ mà nói chính là tiền sinh sống một năm của cả nhà tớ, cậu để tớ tiêu chung với cậu, nhìn bề ngoài giống như là đang đối tốt với tớ, nhưng đối với tớ mà nói nó là cái gì? Tớ không phải là loại người ăn bám, cậu đừng xem tớ là loại người như thế có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.