Bước đến gần hơn một chút nữa, Trương Ngưng Vũ đang định chào hỏi.
Đột nhiên, trong đám người vang lên một tiếng cảm thán, Trương Ngưng Vũ còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, thấy mọi người đều đang nhìn về một hướng, ngay cả người đàn ông đẹp trai cũng xoay người lại, Trương Ngưng Vũ cũng nhìn theo hướng nhìn của anh.
Cô gái trong chiếc váy dài màu vàng đi trên chiếc giày cao gót chậm rãi bước tới. Ánh đèn chiếu rọi vào đỉnh đầu cô gái làm lóe lên những viên kim cương xinh đẹp nơi khóe mắt, phấn mắt màu hồng cùng với khuôn mặt ngọt ngào của cô gái phù hợp đến kỳ lạ.
Khuôn mặt của cô gái chỉ to bằng lòng bàn tay, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt trong veo như thể tất cả hào quang của thế gian đều tụ lại trong đó, cô ấy có vẻ hơi lo lắng, nhưng cô cố gắng làm cho mình mạnh mẽ hơn. Sự ngại ngùng của cô gái được kết hợp hoàn hảo với những cảm xúc biểu lộ ra.
Trong một lúc, Trương Ngưng Vũ không khỏi ngơ người ra.
Cô gái này Hôm nay là lễ trưởng thành của con gái nhà họ Đường mà cô gái kia lại trang điểm đẹp như vậy, tất cả ánh đều tập trung chiếu trên người cô ấy, vậy nên… Cô ấy là con gái nhà họ Đường, Đường Viên Viên?
Nhưng mà, không phải nói là đứa con gái nhà họ Đường, Đường Viên Viên béo như heo sao? Đây lại là ai?
Qủa nhiên, không chỉ có mình Trương Ngưng Vũ mà phía sau có rất nhiều người cũng đều ngạc nhiên, mọi người bắt đầu xôn xao bàn luận.
“Đây là ai? Tại sao tất cả ánh đèn đều tập trung trên người cô ấy?”
“Bà có phải ngốc rồi không? Ánh đèn trên sân khấu đổ dồn vào cô ấy, tức là hôm nay cô ấy là nhân vật chính, nhìn tuổi thì chắc có lẽ là con gái nhà họ Đường”
“Nhưng con gái nhà họ Đường không phải là một đứa béo sao?
Người trước mặt mảnh mai như vậy, thực sự là con gái nhà họ Đường sao?”
“Đều là chuyện bao nhiêu năm trước kia rồi, người ta không thể giảm cân sao?”
“Ôi mẹ ơi.”
Trương Ngưng Vũ nghe được những lời này bên tai, cô ta quay đầu liếc nhìn anh chàng đẹp trai một cái rồi lại nhìn về phía Đường Viên Viên.
Trong lòng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ rằng cô gái này và chàng trai đẹp trai vừa rồi quả thực đúng là trai xinh gái đẹp.
Sau khi có suy nghĩ này, Trương Ngưng Vũ suýt chút nữa là tự cắn vào đầu lưỡi của mình. Hừ hừ hừ, đàn ông tài giỏi không có nhiều, chẳng lẽ cô ta lại dâng hai tay cho người khác?
Nhưng nhan sắc của hai người họ trông thật xứng đôi.
Gen tốt như vậy thì sẽ sinh ra những đứa con xinh đẹp đến mức nào, Trương Ngưng Vũ nghĩ.
Vốn dĩ, Đường Viên Viên đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi ánh đèn chiếu lên người cô, cô trở nên căng thẳng, cả người chỉ có thể hít sâu một hơi, sau đó đi về phía sân khấu, nơi người trong lòng cô đang đứng ở đó.
Lúc đầu vì có chút xa nên cô bước đi vững vàng, nhưng về sau càng bước đến gần Uất Trì Diệc Thù, Đường Viên Viên bỗng có cảm giác muốn anh ngay lập tức bay về phía.
Chủ yếu là vì căng thẳng nên khi chuẩn bị bước tới trước mặt anh, chân Đường Viên Viên đột nhiên khụy xuống một cái.
Khuôn mặt cô không khỏi biến sắc, trong lòng vô cùng rối loạn. Nếu như lúc này mà ngã xuống thì đôi giày và bộ trang phục của cô, còn cả lớp trang điểm cùng kiểu tóc không dễ dàng gì mới làm xong… Tay chân Đường Viên Viên luống cuống, tay vô thức lao về phía trước.
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào cô, nhìn thấy tình huống trước mắt thì kinh ngạc hô lên một tiếng.
“ÁP Ngay trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng một đôi tay ấm áp nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Đường Viên Viên rồi kéo cô vào lòng.
Cách đó không xa, thấy con gái mình suýt ngã, ba Đường hận không thể ngay lập tức lao tới mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bà Đường tức giận đến mức thở hổn hển, nhỏ giọng oán thán: “Nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù đứng trước nên muốn dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Ba Đường cong môi sờ sờ mũi, nhẹ giọng nói: “Tại sao tôi lại cảm thấy con gái hình như lớn rồi, sắp phải bước ra với thế giới bên ngoài rồi?”
Bà Đường “Hù” lạnh một tiếng: “Bước ra thế giới bên ngoài thì sao?
Lúc đầu nếu tôi không bước ra ngoài thì có thể gả cho ông được sao?”
Ba Đường bị phản kích, cũng chỉ cười cười: “Bà nói cũng đúng”
Trước mặt mọi người, Đường Viên Viên được Uất Trì Diệc Thù kéo vào trong lòng, không những không bị ngã, mà ngược lại trước mặt mọi người hai người còn có màn đụng chạm tiếp xúc thân mật.
Ngay lập tức, khuôn mặt Đường Viên Viên đỏ bừng, hoảng sợ cố gắng đẩy tay Uất Trì Diệc Thù ra.
Nhưng không đẩy ra được, cánh tay Uất Trì Diệc Thù còn tăng lực, sau khi đỡ cô đứng lên, anh nói: “Gấp gì chứ? Cũng không phải là anh cố ý ôm em, đỡ em một chút mà thôi. Người khác có thể nói gì?”
Dù nói như vậy nhưng Đường Viên Viên vẫn xấu hổ khuôn mặt càng đỏ hơn.
Cô nói nhỏ với Uất Trí Diệc Thù: “Anh trai, em hơi căng thẳng.”