Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1701



“Đừng căng thẳng, có anh ở đây”

 

Anh ở đây.

 

Ba chữ này cũng đủ để đem lại cảm giác an toàn cho Đường Viên Viên, hơn nữa, dù sao bất luận có thế nào, anh trai đang ở đây, cho nên cô không cần phải căng thẳng.

 

Sau đó, người dẫn Chương trình đi lên chủ trì các tiết mục và cả buổi lễ. Vốn dĩ, Đường Viên Viên nghĩ lễ trưởng thành sẽ vô cùng rườm rà và rắc rối nên dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng cô vẫn căng thẳng và hồi hộp. Tận cho đến khi kết thúc buổi lễ, tinh thần cô vẫn có chút lo lắng.

 

“Kết… Kết thúc rồi ao?”

 

“Ừm”

 

Uất Tri Diệc Thù vỗ vỗ tay cô: “Em còn muốn tiếp tục sao?”

 

Nghe vậy, Đường Viên Viên lắc đầi bước xuống sân khấu không?”

 

“Đương nhiên, còn phải nói chuyện với ba mẹ em nữa, em đói rồi sao? Mệt lắm hả? Anh đưa em đi ăn chút gì nhé?”

 

“ Anh trai, bây giờ em có thể Đường Viên Viên có chút mệt mỏi nên gật đầu.

 

“Vâng, em hơi đói, nhưng mà anh à… Em không muốn ở đây nữa, em muốn ra ngoài hóng gió, có được không ạ?”

 

Khóe môi Uất Trì Diệc Thù khế cong lên, trước mặt mọi người anh nắm chặt tay cô rồi dắt cô xuống dưới sân khấu.

 

Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Mẹ Trương ở cách đó không xa khi nhìn thấy cảnh này lọt vào mắt, lòng bà ta không khỏi tan nát.

 

“Còn tưởng rằng có cơ hội để con gái mình gả vào nhà họ Dạ nữa”

 

Rốt cuộc là kẻ nào mắt mù đồn thổi con gái nhà họ Đường là một cô nàng mập mạp, béo ú chứ?

 

Trương Ngưng Vũ tận mắt nhìn thấy hai người tay trong tay rời đi, càng sốc hơn là nhà trai chủ động nắm tay nhà gái.

 

Cô ta đen mặt, sau đó xoay người lại đối diện với mẹ Trương, ha ha cười lạnh hai tiếng: “Con đã nói với mẹ rồi, người đàn ông ưu tú sẽ không thích ai cả, trừ khi người đó đã có người mình thích rồi”

 

Mẹ Trương vỗ bả vai con gái mình: “Mẹ cũng đâu ngờ được, hơn nữa lúc trước người ta đồn là con gái của nhà họ Đường rất mập, mẹ nghĩ hẳn là nó sẽ không thích một cô mập đâu. Ai ngờ đâu cô bé này đột nhiên ốm xuống, còn trở nên xinh đẹp như thế nữ: Nói đến đây, mẹ Trương hơi sụt sịt: “Đúng là con gái lên mười tám xinh đẹp hẳn ra”

 

Trương Ngưng Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Dù cô ta béo, nhưng nếu cô ta không chiếm được thì cũng không tới lượt con gái của mẹ đâu, đối với phái nữ mà nói thì đàn ông là kiểu sói nhiều thịt ít, xung quanh người đàn ông tài giỏi đã sớm có biết bao cô gái nhăm nhe rồi, con gái của mẹ không dám nhớ thương, sợ bị xâu xé nè.”

 

“Con không nhớ thương nhưng có một đống người nhớ thương đó, bé ngốc à” Nói xong, mẹ Trương liếc nhìn con gái nhà mình: “Được rồi, con còn không đẹp bằng một nửa người ta kìa, đi thôi đi thôi, đổi mục tiêu, chọn vài chàng trai chất lượng thấp chút.”

 

Đường Viên Viên được Uất Trì Diệc Thù dẫn đi ra khỏi đó.

 

Sau khi thoát khỏi ánh nhìn của tất cả mọi người, cuối cùng Đường Viên Viên cũng có thể thở phào một hơi, khi nãy chỉ có thể lạnh mặt giả vờ bình tĩnh, cô bé bị Uất Trì Thù nắm tay nên rất xấu hổ, bây giờ cô dứt khoát ôm cánh tay Uất Trì Diệc Thù: “Anh ơi, em mệt quá”

 

Nghe vậy, Uất Trì Diệc Thù ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, thấp giọng nói: “Nhấc chân lên”

 

Đường Viên Viên ngây ngốc giơ chân lên, Uất Trì Diệc Thù lập tức cầm mắt cá chân của cô, nhắc nhở: “Vịn vai anh đi”

 

“Ơ…2”

 

Đường Viên Viên chỉ có thể đưa tay lên vịn vai anh, sau đó cô bé thấy anh trai đang giúp cô cởi giày.

 

Trong quá trình cởi, dù động tác của Uất Trì Diệc Thù đã rất cẩn thận rồi nhưng Đường Viên Viên vẫn đau đến nhíu mày.

 

Giày này mới mua, dù đã chỉnh sửa lại từ sớm rồi nhưng làn da của Đường Viên Viên trước giờ rất yếu ớt và mỏng manh nên phần gót chân bị cọ đến rách da, trông có vẻ hơi ghê.

 

“Sau này trừ những trường hợp cần thiết, nếu không thì em không được đi loại này này nữa”

 

“Dạ” Đường Viên Viên ngoan ngoãn trả lời: “Ngày hôm nay quan trọng mà, em không sao cả, không đau lắm đâu.”

 

Nói xong, cô bé muốn mang giày vào.

 

Uất Trì Diệc Thù lại nằm mắt cá chân của cô, không cho cô nhúc nhích, đôi mắt Đường Viên Viên ánh lên sự ngơ ngác: “Anh?”

 

“Chân em đau thì đừng mang nữa, mang vào càng đau hơn đấy”

 

“Nhưng nếu không mang thì…” Đường Viên Viên do dự một lát, sau đó cô mới nói: “Vậy được rồi, anh đưa giày cho em, em đi chân đất, đường này được quét dọn rất sạch sẽ, có lẽ không có miểng chai hay gì đâu: Uất Trì Diệc Thù nheo đôi mắt nhìn chăm chằm cô, nói: “Lúc còn nhỏ, mỗi ngày em đều ăn vạ đòi anh cõng em, sao bây giờ trưởng thành rồi lại thẹn thùng vậy?”

 

Nghe anh nói thế, gương mặt Đường Viên Viên đỏ lên, cô không nói tiếp nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.