Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1715



Hai người vừa đi tới, nhân viên phục vụ của khách sạn lập tức bước tới.

 

“Cậu Uất Trì, cô Đường, hai người không sao chứ?”

 

Đường Viên Viên dùng ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn đối phương: “Sao anh nhận ra chúng tôi?”

 

Nghe thấy câu hỏi của cô, người đó có phần gượng gạo: “Cô Đường không nhớ tôi sao? Khách sạn này là sản nghiệp thuộc Tập đoàn nhà họ Đường. Mấy năm trước, cô và ông Đường từng đến đây một lần”

 

Đường Viên Viên: “..”

 

A, vậy mà là mấy năm trước từng đến một lần. Nhưng thời điểm mấy năm trước, không phải cô rất béo sao? Anh ta lại vẫn có thể nhận ra cô.

 

“Còn cả cậu Uất Trì, hai vị đều là người nổi tiếng, cho nên đều nhận ra được”

 

“Hóa ra là như vậy”

 

Đường Viên Viên ý thức được điều gì đó: “Nếu đã như vậy, anh có thể sắp xếp nhanh một chút không? Đồ của anh trai tôi bị ướt cả rồi”

 

“Sắp xếp cho hai vị một căn phòng cao cấp nhé?”

 

“Được”

 

Bởi vì vội vàng muốn để Uất Trì Diệc Thù thay bộ đồ ướt ra, cho nên Đường Viên Viên cũng không suy nghĩ quá nhiều, vì vậy đã lập tức gật đầu.

 

“Mời hai vị đi theo tôi”

 

“Anh, chúng ta đi thôi.”

 

Đường Viên Viên muốn kéo tay của Uất Trì Diệc Thù, nhưng Uất Trì Diệc Thù lại tránh né ra sau, nhỏ giọng nói: “Em đi phía trước.”

 

Nghe thấy anh nói vậy, Đường Viên Viên chỉ sững người lại một chút rồi lập tức hiểu được ý của anh, lắc đầu nói: “Anh, em không cần. Anh đi cùng với em”

 

Anh ấy là sợ cô đi bên cạnh anh ấy thì nước trên người anh ấy sẽ dính phải người cô. Nhưng anh ấy cũng đã bế cô đi cả một quãng đường xa như vậy rồi, bản thân cô dính chút nước thì có sao chứ?

 

“Nghe lời” Uất Trì Diệc Thù đưa tay xoa xoa đầu cô: “Người anh bẩn”

 

“Không!” Đường Viên Viên bướng bỉnh lắc đầu: “Anh, anh đừng như vậy. Em cũng không để Nhưng Uất Trì Diệc Thù vẫn đứng im như cũ, không động đậy.

 

Đường Viên Viên thấy từ đầu đến cuối anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhân viên khách sạn bên cạnh cũng đang đợi bọn họ, Đường Viên Viên thật sự hết cách, chỉ có thể xoay người đi về phía trước.

 

Uất Trì Diệc Thù thấy cô gái nhỏ cuối cùng đã tiến lên phía trước, như vậy mới thở phào một hơi, tiếp tục đi về phía trước.

 

Kết quả, đi được mấy bước, cô gái nhỏ ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, mặc kệ tất cả mà chạy về phía anh.

 

“Uỳnh”

 

Uất Trì Diệc Thù ngẩn người, cả người anh đều không kịp phản ứng, đã cảm nhận được đầu cô chọc vào trong lòng mình, bước chân liên tục lùi lại mấy bước về đẳng sau mới có thể đứng vững.

 

Sau đó, anh liền có thể cảm nhận được cô gái nhỏ đang cọ vào khắp mọi nơi trên người anh, đồng thời vang lên giọng nói mang tho tức giận của cô gái nhỏ này: “Không phải anh sợ làm bẩn váy của em sao?

 

Giờ thì tốt rồi, trên người em cũng bẩn rồi. Anh không thể bảo em đi phía trước nữa”

 

Uất Trì Diệc Thù Lúc anh cúi đầu thì vừa hay đối diện với đôi mắt to ngấn nước của Đường Viên Viên, còn cả cái miệng nhỏ đang bĩu ra, tức giận nhìn anh.

 

Ngược lại là anh hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy. Vốn dĩ là anh sợ làm bận đến cô. Kết quả, cô thì hay rồi, trực tiếp lao thẳng vào trong lòng câu. Hiện giờ thì toàn bộ đều đã bẩn cả rồi.

 

“Sao lại ngốc thế?” Giọng Uất Trì Diệc Thù bất lực: “Nhỡ may bị cảm thì phải làm sao?”

 

“Anh cũng đâu có bị cảm. Vậy thì sao Viên Viên bị cảm được?”

 

Đường Viên Viên bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Giờ anh có thể đi cùng em rồi phải không?”

 

“Em nói xem?”

 

Đồ trên người đều cùng ướt cả rồi, chia ra đi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa Uất Trì Diệc Thù cũng đã nhìn ra sự bướng bỉnh của cô gái nhỏ này rồi. Vì vậy, anh liền đưa tay xuống nắm lấy cổ tay thon dài của cô, bất lực nói: “Đi thôi. Cùng đi”

 

Nhân viên khách sạn nhìn thấy hai người đã bắt đầu đi tiếp thì cười nói: “Tình cảm của hai vị thật tốt”

 

Nói xong cũng không nói thêm lời nào nữa, đi thẳng lên phía trước dẫn đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.